Polly po-cket
Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325295

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.

chân thành nghe, Lạc Song cười cười tiếp tục nói: “Người nọ cũng cùng họ với huynh, chỉ là đặc biệt thích nói chuyện tình yêu, hơn nữa người đó cũng có một tính cách rất quái đản, thích đặt tên bậy bạ cho người khác, hắn đặt tên cho ta là….Tiểu Lạc!”

Bịch! Cố Thiên Phàm trượt chân, thiếu chút nữa là rơi khỏi kiếm, lảo đảo một lúc sau mới đứng vững được.

“Huynh không sao chứ?” Hắn không phải bị đả kích quá…đó chứ?

“Cô…cô….cô cô…..” Hắn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, miệng há hốc nhìn Lạc Song, đưa tay dụi dụi mắt, vẻ mặt không dám tin.

Lạc Song gật gật đầu, đang định thừa nhận, nàng chính là con quỷ xui

xẻo đó, kết quả lại bị câu tiếp theo của hắn khiến nuốt hết mấy câu định nói vào bụng.

“Giả bộ làm nữ nhân hả!”

Ọc!

Vô cùng….quẫn bách!

“Ta….giống nam đến mức đó sao?” Mặc dù lúc ấy nàng mặc quần áo nam

tử, nhưng hắn cũng phải nhận ra chứ? Người này thần kinh thô sao?

“Hử?” Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt trợn lớn, bật thốt lên “Cô vốn là nữ sao?” Nhìn nàng một cái, lại cảm thấy thất lễ, theo

quán tính che mồm lại.

Cuối cùng cũng hiểu rồi sao? Lạc Song xấu hổ, quả nhiên hắn chính là tên Cố Thiên Phàm kia.

“Ta lúc ấy xuống núi có việc, nam trang dễ dàng làm việc hơn, ai ngờ

lúc ấy gặp huynh đang bị treo ngược….Ưm!” Nàng còn chưa nói xong đã bị

hắn bịt mồm.

“Suỵt, Tiểu Lạc, chuyện này cô đừng nói ra!”

Lạc Song gật đầu, chỉ chỉ tay hắn, lúc này hắn mới buông tay ra, sắc

mặt tái nhợt “Phu…” Tay ôm thành quyền định nói đã thất lễ gì đó, lại

nghĩ đến đối phương đã biết bản chất của mình, nhất thời không biết làm

sao, dù gì cũng xong rồi, hắn gãi đầu giậm chân “Aizzz! Ta khỏi phải

khách khí nữa, kiểu nói chuyện không được tự nhiên này ta cũng khó chịu! Tiểu Lạc Tiểu Lạc, cô là Tiểu Lạc đúng không! Chuyện này cô tuyệt đối

tuyệt đối không được nói ra đó! Nếu không….nếu không….nếu không ta đánh

cô cho coi!”

Ặc….thay đổi quá nhanh rồi? Cố Thiên Phàm hiểu lễ nghĩa kia đã một đi không trở lại rồi sao?!

“Không được không được!” Không chờ Lạc Song mở miệng, hắn lại tự phủ

nhận trước “Ta không thể đánh cô, bây giờ cô là nữ nhân, ta không thể

đánh nữ nhân!”

Lạc Song lại tiếp tục vã mồ hôi, có lúc nào nàng không phải nữ nhân hả?!

“Tiểu Lạc!” Hắn hạ giọng nói, chắp tay trước ngực, vẻ đáng thương “Cô đáp ứng ta đi, không được nói cho người khác nhé? Ta dù sao cũng đường

đường là đại đệ tử của Bạch Mộ, nếu như chỉ một trận pháp nho nhỏ như

thế cũng không thoát được, cũng quá….khụ khụ, đáng sợ rồi!” Hắn mấp máy

miệng, nói liên tục “Cô chịu đi nhé? Đừng nói nhé? Đồng ý nhé? Tiểu Lạc, cô tuyệt đối không được nói, nhất định không được nói….nhất định nha!

Đồng ý há? Tốt lắm! Ta cũng biết cô là bạn chí cốt nhất đời ta rồi!”

Ặc….Nãy giờ nàng có nói gì sao?

“Tiểu Lạc, cô thật là một người tốt!” Vẻ mặt hắn thỏa mãn, giơ tay

phải đập bẹp bẹp lên vai nàng, lại đột nhiên giật mình nhớ đến thân phận của nàng, yếu ớt thu hồi tay lại, gãi gãi đầu tỏ vẻ bối rối, mỉa mai

cười nói: “Tiểu Lạc, cô biến thành nữ nhân rồi, ta thật không quen!”

Biến thành?

Khóe miệng nàng run rẩy mấy cái, nàng đột nhiên lại thật nhớ Cố Thiên Phàm giả vờ đứng đắn kia rồi.

“Tiểu Lạc, cô không biết đâu!” Hắn lại chuyển sang vẻ mặt oán trách,

nhìn quanh một lúc, rồi kề sát vào nói nhỏ: “Ta sống cũng không dễ chịu

đâu, ta á, nếu mà chuyện này đến tai sư phụ ta á, không biết ta còn phải quét sân bao nhiêu lần nữa đâu!”

“Hửm?” Lạc Song vừa sửng sốt vừa nghi ngờ, khách khí cười nói: “Nghe

nói Thượng tiên là một người tính tình ôn hòa, chắc sẽ không phạt huynh

đâu!”

“Không phạt mới lạ đó!” Cố Thiên Phàm lập tức phản bác, quăng cho

nàng một vẻ mặt kiểu như: cô chả biết gì hết, rồi nói: “Nếu là sư phụ

trước kia, đừng nói là chút chuyện nhỏ, cho dù ta có lỗi lầm lớn hơn,

người cũng không nói gì đâu. Nhưng bây giờ….”

“Bây giờ? Bây giờ thì sao?” Mộ Tử Hân không còn là Mộ Tử Hân trước

kia, là Bạch Mộ Thượng tiên vĩnh viễn vẫn đặt bá tánh thiên hạ lên đầu

sao?

“Sư phụ bây giờ…ừm….không giống trước kia!” Hắn suy nghĩ dùng từ cho

đúng rồi thở dài “Sư phụ trước kia mặc dù nghiêm nghị, nhưng cũng không

đến mức không thể thương lượng được, nhưng những năm nay, người lại như

đã thay đổi thành người khác. Chuyện gì cũng nói một là một, nên phạt

thì tuyệt đối không tha. Ngay cả giọng nói, lúc nào cũng như ngâm trong

hầm băng” Hắn vừa nghĩ đến, lại rùng mình mấy cái.

“Vậy à?” Lạc Song cố gắng hồi tưởng, nhưng trong lòng vẫn chỉ là

người mặc áo trắng bay bay, không nhiễm bụi trần như cũ. Nếu nói hắn có

gì khác so với lúc trước, có lẽ chỉ có hàng lông mày luôn không ngừng

nhíu chặt kia.

“Đương nhiên là có!” Hắn khẳng định “Ta theo sư phụ đã nhiều năm, sự

thay đổi của người, ta rõ ràng nhất, đặc biệt là từ một trăm năm trước,

sau mấy năm Ma giới vây công Bạch Mộ, cả người sư phụ như luôn tỏa ra

một loại hơi thở người lạ chớ đến gần, đứng gần một chút chắc sẽ vì lạnh mà chết mất!”

“Vậy…vậy sao?” Nàng cười cười.

Cố Thiên Phàm đột nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng hốt: “Nhắc mới nhớ….Dường

như từ lúc Tiểu Anh biến mất thì phải…