Snack's 1967
Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325313

Bình chọn: 10.00/10/531 lượt.

.” Nói đến một nửa, hắn lại lập

tức ngậm miệng, bối rối nhìn nàng.

“Tiểu Lạc, chuyện Thần sơn trăm năm trước, cô có từng nghe nói không?” Vẻ mặt hắn thần bí hỏi.

Thân hình Lạc Song hơi run lên, hai tay bên người không tự chủ nắm chặt lại.

“Thần nữ Nghiên Tịch sao?”

“Không, ý ta là Anh Lạc!”

Sắc mặt nàng càng trầm xuống, cười đến hơi mất tự nhiên “Không biết!”

“Aizz, chuyện này cô đừng nói cho ai biết nhé, đây là cấm kỵ ở Bạch

Mộ, sư phụ không cho phép đâu.” Cố Thiên Phàm tiếp tục than thở, mày lại nhíu chặt “Năm đó Thần nữ Anh Lạc đến Bạch Mộ đưa thuốc, cùng sư

phụ….Mặc dù ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng lại bị Ma giáo giết chết. Ta chỉ nhớ, ngày đó khi ta chạy đến, sư phụ giống như đã

điên rồi, ở trong viện không ngừng lấy tay đào bới trên đất, đào đến hai tay cũng nát, máu chảy đầy đất, cũng không chịu dừng lại. Ta lần đầu

tiên…thấy sư phụ….thất thố như thế!” Giọng nói hắn trầm xuống, giống như đang nhớ đến chuyện cũ, mày nhíu lại thật chặt.

Lạc Song hơi hoảng, đầu cúi gằm xuống, khẽ cắn môi dưới.

“Từ đó về sau, sư phụ…thường đứng trong cái viện có đầy hồng liên

kia, đã đứng là đứng cả ngày, không hề động đậy. Cho dù có ai đến

khuyen, người cũng không nghe, cuối cùng còn dứt khoát bày kết giới

trong viện, ai cũng không cho lại gần. Người mặc dù không nói gì, nhưng

ta hiểu, sư phụ những năm nay….đều rất khổ sở!” Hắn than mấy tiếng, trên mặt đều là vẻ lo lắng “Ta thật lo, sư phụ có khi nào sẽ mãi mãi như thế không?”

Lạc Song vùi đầu càng thấp, không trả lời, chỉ là cánh tay khẽ nắm chặt kia, khẽ run rẩy.

“Mặc dù lúc ta mới bái nhập sư môn, sư phụ cũng hơi ngẩn người,

nhưng….” Hắn dừng một chút lại nói: “Nhưng lúc đó hoàn toàn khác với bây giờ. Lúc ta mới đến, người thường đứng ở nơi cao nhất của Tích Ức điện, ngẩn người nhìn về phía xa, nhung thỉnh thoảng người cũng sẽ nói vài

câu, dù hơi khó hiểu một chút” Không như hiện tại, ánh mắt đều như đóng

băng.

“Vậy…à?” Lạc Song nhếch miệng, ngực hơi có cảm giác dị thường.

Hắn gật đầu, bĩu môi một chút nói: “Không chỉ vậy, sư phụ còn thường

xuyên nói với ta, các loại tiên pháp khác ta có thể từ từ học, nhưng

nhất định phải học xong thuật “Truy tư”, “Thủy ảnh” và “Phương Hoa”.”

Những thuật này đều rất đơn giản, nhưng đều là dùng để tìm người, hoặc

là để liên lạc. Hắn nhập môn khoảng mười năm đã học xong, nhưng sư phụ

vẫn cứ kiên trì bắt hắn luyện tiếp.

Hắn lắc đầu tiếp tục nói: “Ta cũng đã từng hỏi qua, sao phải học mấy

thứ này? Sư phụ chỉ nói, chỉ cần học xong, có thể tìm được người mà mình muốn tìm.”

Lạc Song hơi lảo đảo, bối rối cố gắng đứng vững, sắc mặt hơi tái, ngực dần đau xót.

“Tiểu Lạc” hắn quay đầu lại, vẻ mặt thăm dò nhìn nàng “Cô nói xem….những lời này của sư phụ, có ý gì?”

Hắn đến giờ cũng không hiểu, lời này của sư phụ có ý gì. Chỉ là, hắn

thỉnh thoảng nghe thấy sư phụ lẩm bẩm đáp nhỏ “Thế thì sẽ không giống

như ta vậy….”

Giống như sư phụ là thế nào? Hắn nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu,

nhưng ánh mắt lúc ấy của sư phụ, như đang hồi tưởng điều gì, cũng giống

như….có hơi nước.

Lạc Song xoay đầu đi chỗ khác, không nhìn Cố Thiên Phàm, tim đập thình thịch, kéo khóe môi nói: “Không biết!”

“Aizz….quả nhiên cô cũng không hiểu đúng không?” Cố Thiên Phàm lắc

đầu “Sư phụ trả lời thật quá thâm ảo rồi, chỉ là….giờ ta lại không dám

đi hỏi lại!”

Hắn rùng mình, nếu như là sư phụ lúc trước là nước, thì sư phụ lúc

này là băng, lại còn là loại có gai nhọn đầy mình nữa….Hắn quyết định

không suy nghĩ thêm nữa, nói thế nào cũng là sư phụ mình mà, có khổ cũng phải chịu.

Hẵn còn có thể nói gì nữa.

“Cố công tử” Lạc Song đột nhiên mở miệng cắt ngang lời hắn, giọng hơi gấp gáp, nhếch môi, cười đến cứng ngắc, “Ta đột nhiên nhớ đến, ta có

chuyện tìm phu quân ta, cáo từ!”

“Ê, cô….” Cố Thiên Phàm còn muốn lên tiếng, đã thấy nàng cưỡi kiếm,

bay nhanh về phía trước. Là hắn hoa mắt sao? Sao hắn cảm thấy nàng như

đang trốn chạy? Lắc đầu, quên đi, người bây giờ ai ai cũng hơi quái dị

hết.

Lại nhìn xung quanh, lại không thấy ai quen, Tiểu Lạc thì đi rồi,

Viêm Hoa môn lại xa như thế? Cả đường này hắn phải nói chuyện với ai

đây?

Lạc Song bay như trốn, đuổi theo Miểu Hiên, không để ý đến mấy người

bên cạnh, vọt về phía trước, lập tức bay về phía người đứng giữa.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên hết hồn, nhìn người đột nhiên xông tới, vẻ mặt vội vàng “Sao vậy?”

Lạc Song sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, cười cứng ngắc: “Không

có…không có gì, muội chỉ muốn thử xem, có thể…đuổi kịp huynh không! Ha

ha!”

“Phải không?” Miểu Hiên khẽ nheo hai mắt, hắn nhìn mặt nàng một lúc

lâu, môi hơi giật giật, nhưng lại không nói gì, trở tay cầm lấy tay

nàng, bước qua dẫm lên kiếm của nàng, thu hồi Xích Vân, nhẹ giọng nói

“Ta đi cùng muội, đứng vững!”

“Ừm!” Lạc Song cảm thấy lòng hỗn loạn, cũng bất chấp xung quanh có ai nhìn không, gật đầu, đứng xích qua, tùy hắn cưỡi kiếm.

Miểu Hiên nắm chặt tay nàng, ánh mắt trầm trầm, run rẩy rõ ràng như thế, nàng lại không chịu nói?

Cũng không sao, chỉ cần lúc nào nàng cũng tìm đến mình đầu tiên là được, là