pacman, rainbows, and roller s
Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324201

Bình chọn: 9.00/10/420 lượt.

ó?”

“Đệ phải tìm một người!” Hắn có vẻ hơi vội, nhăn mày nhìn về phía xa,trong lòng Anh Lạc lại bắt đầu cảm thấy ngọt ngào.

“Rốt cuộc là ai?”

“Anh Lạc.”

“Anh Lạc? Vị thần bị vứt bỏ kia?” Nam tử mặc thanh y kinh hãi “Sao đệ lại quen người này?”

“Đệ bị Ma giới cố ý đánh lạc hướng rời xa Dao Trì, thấy có linh khí đang chuyển động, thuận đường cứu giúp, mới biết là nàng”

Động tác của Anh Lạc hơi dừng lại.

“Là nàng đưa đệ từ mật đạo đến Dao Trì này để cứu mọi người! Hiện tại nàng đang bị thương, về tình về lý đệ tất nhiên phải giúp nàng!”

“Nghe nói người này không có thân thể của Thần, cũng chẳng có Thần

lực! Năng lực kia còn kém hơn cả người ở Tiên giới, cho nên mới gọi là

vị thần bị vứt bỏ. Đệ cứu nàng làm gì? Huống chi với năng lực của Thần

tộc, tự nhiên sẽ đến cứu nàng thôi!”

“Sư huynh, nàng mặc dù Thần lực không cao, nhưng vẫn là người của

Thần tộc, lại còn là muội muội của Tôn chủ. Sau này đối phó hai giới yêu ma, nhất định sẽ có chỗ dùng. Hai giới lại xâm phạm lần nữa, Bạch Mộ ta cũng không thể ngồi nhìn nữa. Lần này chúng có thể dùng Thiên Lăng

trận, ngày khác nhất định sẽ dùng trận pháp lợi hại hơn. Tu vi tương

đương với đệ nơi Tiên giới,cũng chỉ có bốn người, e rằng không thể hoàn

toàn phòng ngừa dã tâm của Ma giới. Nếu như có được sự ủng hộ của Tôn

chủ, đối với Tiên giới mà nói cũng không phải chuyện xấu!”

…….Thì ra….thì ra….vẫn là vì Tôn chủ…..

Hóa ra…đến cuối cùng…cũng chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Nàng hơi

hoảng hốt, chớt nhớ đến một chuyện khi còn nhỏ, rất nhiều người nhiều

việc, ban đầu đều khiến nàng vô cùng vui mừng, càng về sau, lại đều trở

thành công dã tràng. Nguyệt Nhiễm nói không sai, nàng lúc nào cũng thế,

sau mỗi lần…lại vẫn không biết khôn ra!

Ai cũng muốn lừa gạt nàng, lợi dùng nàng!

Thế nhưng…hắn rõ ràng đã nhận Lục hoa, rõ ràng đã nhận lời.

Nghẹn ngào bước lui về phía sau, nhìn về phía dưới cây đào ở đằng xa

kia, bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt dịu dàng kia. Nàng muốn xác nhận,

có phải nàng đã…nhìn lầm rồi, có phải vì bị thương quá nghiêm trọng…cho

nên….mới sinh ra ảo tưởng, người ở đằng kia không phải là Bạch Trúc

Bạch Trúc….Tử Hân….

“Cô không biết sư phụ của ta sao! Sự phụ ta là Mộ Tử Hân, Bạch Mộ Tử Hân!”

Bên tai lại vang lên câu nói kia của Cố Thiên Phàm….

A….

Thì ra…hắn chính là vị Bạch Mộ thượng tiên kia, là sư phụ của Cố

Thiên Phàm, Mộ Tử Hân! Thì ra…hắn vốn không cần sự giúp đỡ của mình

cũng đã là thượng tiên rồi. Thì ra…hắn vốn không cần phải vào Thần sơn.

Lui thêm vài bước nữa, thân thể của nàng đã gần như đứng không vững,

may là có người ở đằng sau đỡ nàng, nàng mới miễn cưỡng không bị ngã.

Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm với vẻ mặt hiểu rõ, nàng lộ ra một nụ cười khổ.

Nguyệt Nhiễm, lại để huynh đoán trúng rồi!

Khi hắn giải khai kết giới cho nàng, chẳng phải đã nói rõ rồi sao!

Chỉ là do nàng, hết lần này đến lần khác đều muốn tận mắt nhìn thấy mới

tin là sự thật.

“Trở về thôi!” Nguyệt Nhiễm thở dài, phất tay phá giải kết giới đang

che đi hơi thở của cả hai. Hắn biết rõ khát khao của nàng, khát khao có

được một người thật lòng đối xử với nàng, không tới phút cuối cùng sẽ

tuyệt đối không buông tay. Có lẽ, chỉ có như vậy mới khiến nàng hoàn

toàn hết hy vọng.

“Là ai?” Nam tử áo xanh kia phát hiện có động tĩnh, quay đầu nhìn về

phía này, Mộ Tử Hân cũng nhìn qua. Hai người bước về phía này. Anh Lạc

lại vẫn trong trạng thái ngây ngốc sững sờ, bên tai chỉ có tiếng ong ong không ngừng vang lên, không nghe thấy tiếng gì khác.

Hai người đi qua khỏi cây đào, đi thẳng đến phía trước, nhìn thấy Anh Lạc với vẻ mặt tươi cười rực rỡ như hoa mùa xuân đang nhìn về phía Mộ

Tử Hân và Nguyệt Nhiễm bên cạnh với vẻ mặt tối sầm hoàn toàn trái ngược

với nàng.

Nam tử áo xanh bật thốt lên: “Bị vứt bỏ….bị vứt bỏ….” (ảnh định nói là “vị thần bị vứt bỏ” đấy ạ)

“Anh Lạc, tên ta là Anh Lạc!” Anh Lạc xen ngang vào lời hắn, trả lời: “Huynh chính vị sư huynh mà Bạch Trúc nói nhất định phải cứu sao?”

Nam tử cau mày, không biết hai người đã che dấu hơi thở đứng ở đây

bao lâu rồi: “Chưởng môn của Bạch Mộ – Mộ Lãnh Liệt!” Thấy nàng chỉ mỉm

cười nhìn Tử Hân, có lẽ là không nghe được gì nhiều.

“Thì ra là Chưởng môn!” Anh Lạc hơi giật mình, cuối cùng đã biết vì

sao nàng nhìn lại thấy quen mắt như thế. Nàng xoay người, cười rực rỡ

với người bên cạnh nam tử áo xanh: “Ta đã uống thuốc, khá hơn nhiều rồi, cho nên mới đến đây xem một chút!”

Nàng nói thì nói như thế, nhưng thân thể vẫn hơi run rẩy, giống như

chỉ cần một làn gió thổi qua sẽ ngã xuống ngay. Mộ Tử Hân lo lắng tiến

lên đỡ lấy nàng, chân mày bắt đầu cau chặt: “Vết thương của nàng rất

nặng, không nên cử động nhiều!”

“Không việc gì! Ta chẳng phải có thân thể bất tử của Thần sao!” Anh

Lạc cười lanh lảnh, chậm rãi rút canh tay đang bị hắn nắm lấy ra. Ánh

mắt nàng chăm chú nhìn trên người hắn, không phải nhìn mặt hắn như lúc

nãy, mà là nhìn nơi thắt lưng của hắn.

“Tìm gì vậy?” Hắn hỏi

“Ta đang nghĩ xem….Huynh đang để Lục hoa ở đâu?”

“Ta đang cầm trong tay đây!”

Anh Lạc cúi đầu nhì