pacman, rainbows, and roller s
Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324425

Bình chọn: 8.5.00/10/442 lượt.

nàng có thể mơ ước xa

vời. Nàng càng thật lòng đối đãi thì sự phản bội dành cho nàng lại càng

nhiều. Cuối cùng, người tổn thương cũng chỉ có mỗi mình nàng.

Nhưng bây giờ nàng đứng đây, trừ việc hơi buồn bực ra, lại không có cảm giác nóng giận tắc nghẹn trong lòng.

Sự thê lương trong đáy lòng, mới vừa rồi còn khiến nhịp tim nàng lạc

nhịp, trong nháy mắt đã trở nên bình tĩnh trở lại, tĩnh lặng đến không

còn nghe thấy nữa. Bên môi cũng chỉ còn một nụ cười nhạt.

“Anh Lạc…cô trách ta sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên. Nàng lúc này mới phát hiện, người bên cạnh vẫn đang nhìn nàng chăm chú.

Nàng thử lui lại một ít, khóe miệng lại theo thói quen nhếch lên: “Thượng tiên vì sao lại nói ra lời này?”

“…..” Miệng hắn hơi nhếch lên, lại không nói lời nào,

Anh Lạc muốn rút tay đang bị hắn nắm về, lại phát hiện hắn nắm rất

chặt. Hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, mới phát hiện nụ cười như gió mát trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó lại giống như đang có điều suy nghĩ mà nhìn nàng.

Hắn nhìn chằm chằm, khiến Anh Lạc bắt đầu không kiềm được phải né

tránh ánh mắt sắc bén kia. Hắn lúc này mới thở dài, xoay người nhìn về

phía bầu trời bao la kia.

“Cô yên tâm, ta không có nguyện vọng gì cần xin từ Tôn chủ của Thần sơn! Cũng không cần nhờ cô làm bất cứ thứ gì!”

“Ừ” Nàng biết, hắn là Thượng tiên mà.

“Nếu hỏi ta, chuyện gì là quan trọng nhất, có lẽ chỉ có cơ nghiệm vạn năm của Bạch Mộ ta, còn có….” Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, chân mày

nhíu chặt, nói sang chuyện khác: “Ta từng nói với cô, Bạch Mộ ta dạy

chính là việc song tu giữa phu thê?”

Khóe miệng nàng lại nhếch lên, yếu ớt gật đầu “Ừ!” Chẳng qua là việc này chả liên quan gì đến nàng.

Chân mày hắn càng nhíu chặt hơn “Song tu chính là nói đến việc tâm

linh tương thông*, cho nên việc song tu thường chỉ dành cho phu thê mới

không bị rơi vào ma đạo. Đáng tiếc, ta đến nay vẫn không thể tìm được

người cùng mình song tu!”

“Vậy thì thật đáng tiếc!” Nàng kéo khóe môi, những chuyện này nói với nàng làm chi?

Hắn nhẹ híp mắt, thở dài, trong mắt xẹt qua một tia đau đớn “Thực

không dám giấu diếm, thật ra thì…ngay từ ngàn năm trước, trong lòng Tử

Hân đã có một người!”

Tay Anh Lạc run lên, chậm rãi nắm chặt lại, đầu cúi thấp hơn.

“Bạch Mộ ta coi trọng song tu, cho nên đệ tử của Bạch Mộ, tất cả chỉ

có thể có một thê. Ngay từ lần đầu gặp nàng ấy, ta liền nhận định mỗi

mình nàng.” Hắn giống như nghĩ đến cái gì, khóe miệng hơi giương lên.

Anh Lạc vẫn cúi đầu như cũ, càng cúi càng sâu Đây quả là chuyện tốt!

Nàng thay hắn vui mừng nhưng đáy lòng lại đau đớn. Nàng đưa tay bấu lấy

bắp đùi mình, cười ha ha: “Chúc mừng…Thượng tiên!”

“Đáng tiếc….Ta lại không thể tìm thấy nàng!” Giọng nói hắn trầm

xuống, cúi đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường “Từ sau lần đầu

gặp mặt, ta tìm nàng đã ngàn năm!”

Anh Lạc cũng ngẩn người “Sao lại như thế?”

Hắn cười nhẹ, tràn đầy khổ sở: “Lúc ta và nàng mới quen nhau, đã từng ước định sẽ gặp lại nhau. Mà một lần xa cách này là đã qua ngàn năm. Ta tìm khắp Lục giới, vẫn không thể tìm ra nàng.”

“Này…tiếc thật!” Người này hôm nay nói thật nhiều, mặc dù nàng không muốn nghe, hắn lại nói không ngừng. Cho nên nàng chỉ có thể khuyên mình thả lỏng, thả lỏng.

“Ngày đó ta bái sư ở Bạch Mộ, chưa đầy trăm năm, đã nhanh chóng phi

thăng thành tiên, gặp phải đại kiếp, suýt nữa mất mạng, là nàng đã cứu

ta ngay lúc nguy nan” Hắn cười khẽ, khiến xung quanh như có muôn vàn vì

sao “Ta nhớ khi ấy nàng đang cưỡi một con Hỏa Phượng! Lúc ấy ta còn là

một thanh niên, nàng nhỏ hơn ta, chỉ khoảng mười tuổi mà thôi. Gục trên

Hỏa Phượng, rõ ràng có thể sẽ cùng nhau rơi xuống nhưng nàng vẫn cố chấp muôn cứu ta ra ngoài”

Anh Lạc lẳng lặng nghe, tự dưng trong đầu lại hiện lên vài hình ảnh

vụn vặt ngắt quãng. Chớp mắt một cái, lại không còn thấy nữa.

“Mà con Hỏa Phượng kia cũng thật có linh tính, rõ ràng là một linh

thú có thể rong ruổi khắp thế gian, lại thật cẩn thận mà cho nàng cưỡi.

Vậy mà nàng…” Hắn khẽ cười một tiếng “Nàng nắm nó quá chặt, khiến cho

lông vũ trên cổ nó đều bị bứt ra hơn phân nửa.” Hắn giống như đang nhớ

đến tình cảnh lúc ấy, hắn cười nhẹ.

“Lúc ấy ta hứa với nàng, nếu nàng gặp bất kì khó khăn gì, ta sẽ toàn

lực ứng phó giúp nàng. Ta đưa nàng tín vật, chờ đợi nàng một ngày kia sẽ đến tìm ta, tiếc là…Nàng cuối cùng cũng không hề xuất hiện…” Ánh mắt

hắn hơi trầm xuống, nhìn về phía câu ngọc trong tay nàng.

“Vì sao không đi tìm nàng?” Bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, nàng thuận miệng nói.

“Ta có tìm!” Hắn cười nhạt “Ta tìm mọi nơi trong Lục giới này, vẫn

không hề thấy bóng dáng của nàng. Sau đó…” Hắn đột nhiên quay đầu nhìn

về phía nàng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta nhớ lại trên người nàng có một loại linh khí đặc thù, cho

nên ta dốc lòng tu luyện, bỏ hết tâm tư vào tiên pháp, giữa thế gian

rộng lớn, thử xem có thể tìm được nàng thông qua linh khí chỉ riêng nàng mới có kia không!”

“Vậy có tìm được không?”

Hắn giương khóe miệng càng khiến nụ cười trở nên sâu sắc, mặt mày

cong cong, giống như có thể bay ra mấy đóa hoa màu hồng