XtGem Forum catalog
Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324743

Bình chọn: 8.5.00/10/474 lượt.

sao lại ở đây….”

“Bên ngoài ồn quá, ta muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút!” Y nhỏ giọng nói.

“Vậy…vậy à?” Lạc Song cười cứng ngắc “Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy ngài! Cáo từ!” Nàng cười ha ha, xoay người định đi lên.

Sau lưng lập tức truyền đến một cơn gió mạnh, nàng lập tức cảm giác

được một cỗ lực lượng vô hình lôi nàng về phía sau, kéo thẳn về phía nam tử kia. Gương mặt câu hồn người kia lập tức gần sát mặt nàng “Cần gì

vội thế?”

Lạc Song sửng sốt, toàn thân cứng ngắc, ánh mắt trợn to nhìn y.

“Nhóc con! Ta….có phải nhìn thấy cô ở đâu rồi không?” Y hơi nhíu lông mày, xuất thần. Trên mặt hơi lạnh, ngón tay thon dài kia đang nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng, từ ngón tay giữa truyền đến nhiệt độ nhè nhẹ.

“Công tử….công tử….nhớ lầm rồi!” Lạc Song ngượng ngùng cười, khó coi

như một vết rách trên hang đá, cố gắng né ra sau, không muốn y chạm vào: “Ta với công tử….vốn không…quen biết!”

“Phải không?” Sự nghi ngờ trên mặt y càng tăng lên, nhìn nàng một lúc lâu “Sao ta lại cảm thấy cô quen quá vậy?”

“Ha ha…Chắc là công tử nhớ lầm rồi!” Lạc Song chống tay lên mặt đất,

kín đáo lui về một bước, suýt nữa có thể lui đi thì tay y lại đột nhiên

kéo nàng trở về. Lúc này khoảng cách giữa cả hai lại càng gần hơn, gần

đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của y, Lạc Song cứng đờ.

“Cô tên gì?” Tâm tình của y dường như rất tốt, cười khanh khách, mắt phượng dài nhỏ lóe lóe như sắp bắn ra muôn vàn đóa hoa.

“Lạc….Song!” Nàng trả lời, lại nhìn nhìn khuôn mặt hoa đào* kia, kiên trì lên tiếng “Công tử….ngài không cảm thấy tư thế của chúng ta bây giờ rất không thỏa đáng sao?”

“Có sao?” Y cúi đầu suy nghĩ một chút nhưng sau đó nụ cười lại càng rực rỡ “Không hề!”

Lạc Song quẫn, cái này không chỉ là không thỏa đáng, vốn là vô cùng

không ổn, trên đời này có ai mới gặp người ta lần đầu tiên lại đè ra nằm trên đất thế này không?

“Cô sợ ta…ăn cô hả?” Y nghiêng thân nhích tới gần, đóa anh túc nơi khóe mắt càng thêm kiều diễm.

“Tất nhiên là không phải!” Lạc Song ngửa đầu, chống tay trên đất

nhưng vẫn không thể tránh né, nhất thời oán hận y vô cùng, sao ở đây

không có cái hố nào cho nàng rơi xuống nữa đi? Nàng cười khan: “Công tử

một thân tiên khí, tất là người hết sức quan trọng nơi Tiên giới, chắc

sẽ không bắt nạt vãn bối không có danh tiếng gì như ta đâu đúng không,

Lạc Song chỉ là…không quen nằm nói chuyện với người khác!”

Nàng nói vô cùng thành khẩn, còn kèm thêm hai chữ vãn bối, trong

giọng nói đều thể hiện sự kính nể, nam tử cười nhạt: “Cô thật dẻo

miệng!” Rốt cuộc buông ra cho nàng ngồi dậy.

Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô tên Lạc Song?” Y hỏi.

“Đúng vậy!” Nàng nhanh chóng đứng lên, lui về sau một bước, phủi phủi áo.

“Môn phái nào?”

“Ta là người của phái Thiên Tích!”

“Thiên Tích…chưa từng nghe !”

Lạc Song cười cười: “Thiên Tích ta ở rất xa, đã sáng lập môn phái chưa được hai trăm năm, ngài không biết cũng thường thôi!”

Y gật đầu, đảo mắt nhìn về mấy đóa hoa trên đất, chậm rãi nói: “Cô

không thích loại hoa này sao?” Nói rồi tùy ý cầm một đóa hồng liên, cười nhạt nói.

“Ặc…” mắt Lạc Song giật giật, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

“Ta thấy cô nhổ cũng thích thú lắm? Hay là….” Ánh mắt y khẽ híp lại “Ta giúp cô nhổ nhé?”

“Không…không cần!” Nàng lau đi giọt mồ hôi trên thái dương “Đa ta ý tốt của công tử!”

“Đừng khách khí!” Y cười càng vui vẻ, phất nhẹ tay, chỉ thấy một tia

sáng từ trong tay áo đánh thẳng vào bụi hoa trên vách, nhất thời từng

mảng hoa lớn theo gió bay xuống, tỏng không trung phiêu tán vô số cánh

hoa “Như vậy sẽ nhanh hơn nhiều!”

Nhìn mấy cánh hoa không ngừng rơi xuống, Lạc Song cũng chỉ có thể

quẫn bách. Không biết là nên trách nàng quá vô dụng hay là trách người

ta quá nhiệt finh.

Cánh hoa giương nhẹ, rơi đầy như một làn mưa đỏ rực, vô cùng bắt mắt, nhưng hoa này còn chưa rơi xuống hết, trên vách đá bóng loáng, hồng

liên lại lần nữa nở rộ.

Nam tử hơi ngẩn người, nhíu nhíu mày, phất tay thêm lần nữa nhưng hoa vẫn tiếp tục nở rộ.

Lạc Song cười hiểu rõ, Dao Trì là đất tiên, hoa nở mãi không tàn, hoa này mãi mãi không thể nhổ sạch, cũng như vết thương của nàng vậy. Đột

nhiên lại nhớ đến chuyện nhiều năm trước. Hôm đó, nơi Bích Lạc, tại Dao

Trì này, ngay tại vùng đất này.

“Đây là…đây là Lục hoa huyết sắc, huynh biết đến Lục hoa không

màu, chắc cũng biết đến ý nghĩa của Lục hoa huyết sắc và lục sắc! Huynh

có nguyện….nguyện ý bảo quản thay ta không?”

Bên tai lại vang lên câu nói kia, trong lúc nhất thời trong lòng lẫn

lộn đủ loại mùi vị, không rõ là vị gì. Ánh mắt nàng hơi khép, xẹt qua

một tia đau đớn, khóe miệng lại không nhịn được cong cong, lại chỉ còn

sự lạnh lẽo u buồn vô hạn.

Một câu nói kiên định như thế, hôm nay nhớ tới, lại chỉ cảm thấy buồn cười.

A….thật khờ!

“Đang nghĩ gì vậy?” Y đột nhiên cúi người, nhìn chằm chằm biểu tình mất mát của nàng.

Lạc Song sửng sốt, theo quán tính hơi lùi về phía sau một bước, sau

đó lại chậm rãi nở nụ cười, giơ tay tiếp được một cánh hoa đang rơi “Đa

tạ ý tốt của công tử, chỉ là….Lạc Song đột nhiên cảm thấy hoa nà