
ỉm cười của nàng một lúc lâu, trầm giọng nói “Cô…không tin
tưởng người khác đến vậy sao?”
Lạc Song sửng sốt, sắc mặt hơi đổi, lại lập tức bình thường, nàng vẫn giữ nét mặt tươi cười như hoa “Thượng Tiên sao lại nói thế?”
“Cô…Aizz!” Y thở dài, lại nói ” Bệnh của cô sao rồi?”
“Đã khỏe lắm rồi!” Nàng cười gật đầu “Đa tạ Thượng Tiên quan tâm!”
“Vậy à?” Y đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.
Lạc Song hết hồn “Thượng Tiên!”
“Ta tên Thính Phong!” y cáu giận sửa lại cho đúng.
“Ta thật sự không sao!” Nàng bối rối, muốn rút tay về.
Thính Phong nhướng mày, vung tay lên, cả người Lạc Song lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích, y dám dùng tiên pháp với nàng.
“Ngồi yên đi, ta xem thử cho!” Y nhẹ giọng nói, rồi bắt tĩnh mạch nàng.
Lạc Song im lặng, có người bắt mạch như y sao? Trong lòng bối rối
nhưng nàng lại không thể động đậy, chỉ có thể oán giận liếc xép y. Mấy
Thượng Tiên này sao thích bắt mạch dữ vậy?
Thính Phong càng nhìn, sắc mặt lại càng ngưng trọng, ngẩng đầu kinh
ngạc nhìn nàng, phất tay giải phép cho nàng “Song Song….cô….”
Nàng ngượng ngùng kéo ống tay áo xuống “Ta khỏe rồi!”
“Cô vậy mà dám nói khỏe?” Thấy vẻ không hề để ý của nàng, y không
khỏi tức giận ”Trong người cô có mấy cỗ chân khí đang đấu đá lung tung,
lục phủ ngũ tạng cũng dần suy yếu, lúc nào cũng có thể mất mạng!”
“Cũng không nghiêm trọng như thế!” Nàng cười càng sâu “Dù sao, ta
cũng có một chút tu vi, mấy thứ chân khí này làm sao làm khó ta.”
“Song Song!” Thính Phong gần như là rống lên, không có chuyện
gì…..Nàng thế này mà cũng dám nói là không có gì? Vừa rồi y chỉ bắt mạch nàng một lát, lòng đã như bị dao cắt. Tu vi gì chứ, nàng thì có bao
nhiêu tu vi, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một vị bán tiên. Còn tiếp
tục như thế, nàng sẽ không thể sống qua một tháng.
“Đi theo ta!” Thính Phong kéo nàng đứng dậy “Ta đưa cô trở về, nghĩ cách giúp cô ngăn lại chân khí trong người cô!”
“Thượng Tiên, xin bỏ tay ra!” Lạc Song khuyên “Ta với ngài quen biết
nhiều lắm cũng chỉ mới ba ngày, Thượng Tiên cần gì phải cố chấp với
chuyện của Lạc Song như thế?”
“Sao ta biết được!” Thính Phong quay đầu trợn mắt nhìn nàng “Ta cũng
chả biết ta đã bị cái quỷ gì, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn cô gặp
chuyện như thế được!”
Lạc Song sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu.
“Từ lúc nhìn thấy cô, ta liền cảm thấy khác biệt. Bất kể thế nào cũng không thể bỏ lại cô như thế !” Thính Phong càng thêm tức giận, trong
lòng hiện lên loại cảm xúc mà chính mình cũng không hiểu nổi, càng khiến sự nghi ngờ trong lòng y càng tăng lên, quay đầu nhìn nàng, cúi người
xuống hỏi “Song Song, ta hỏi cô một lần nữa, chúng ta quả thật chưa
từng….thật chưa từng quen biết nhau sao?” Y rõ ràng quen nàng không bao
lâu, vì sao mỗi lần nhìn thấy nàng, lại có loại cảm giác này?
Lạc Song càng khó hiểu, Thính Phong nhướng mày, vẻ mặt phiền não
“Thôi không nói nữa, chuyện này tính sau, phải đưa cô về trước đã”
“Thượng Tiên!” Nàng muốn rút tay ra, thế nhưng y lại nắm chặt vô
cùng, nàng ngồi xuống định lấy tảng đá làm điểm tựa, thế nhưng y vẫn cứ
kéo nàng đi về phía trước, Lạc Song càng gấp “Thượng Tiên…Thượng….Thính
Phong, Thính Phong, ta gọi huynh là Thính Phong là được chứ gì!”
Y rốt cuộc cũng dừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn tức giận, vô cùng không đồng ý nhìn chằm chằm nàng.
Lạc Song yếu ớt rút tay về, tay bị y kéo cũng muốn đau hết cả lên
rồi, đành thở dài một tiếng “Thật sự không cần huynh quan tâm, ta…không
sao!”
“Không sao, cô thế này cũng nói là không sao hả?” Y quay người lại,
trong mắt như phóng ra lửa “Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ chết, cô sẽ
chết! Có biết không hả!”
Lạc Song hơi sững sờ, lui về sau một bước, khóe miệng lại không nhịn
được cong lên “Ta biết!” Một trăm năm trước nàng đã biết rồi, chỉ
là….nàng nghĩ mình còn có thể chống đỡ thêm vài chục năm nữa, nhưng
giờ….chỉ e là không đến một tháng sao?
“Vậy mà cô còn….”
Lạc Song càng cười đến thỏa mãn, cẩn thận nhìn y “Tình trạng của ta, ta rõ nhất, giờ đây….”
“Giờ cũng chưa phải là muộn!” Y cực kì không thích nghe mấy lời ủ rũ của nàng, lại muốn kéo nàng đi.
Nàng nhanh tay tránh thoát, dựa lưng ngồi xuống cạnh hòn đá “Nếu như
huynh chắc chắn có thể trị liệu thật tốt cho ta, ta sẽ đi theo huynh!”
Thính Phong sửng sốt, sắc mặt lập tức hơi trầm xuống, tay đang vươn ra, cũng từ từ buông xuống.
Lạc Song khẽ cười, nhìn về phía mấy đám mây trắng trên trời “Thính
Phong….ta cũng không phải là một đứa trẻ, chuyện của mình, ta rất rõ.
Chỉ là….” Nàng dừng một lúc, lại nói “Huynh đã từng mơ ước muốn có một
thứ gì chưa?”
Y hơi sững sờ, không biết sao nàng lại hỏi như thế, lắc đầu “Không biết!” Y chưa từng nghĩ tới.
“Ta có đó!” Nàng cười ha ha “Ta…trước kia, ta nghĩ rằng ta không có
gì cả, nên ta vẫn luôn đi tìm, nỗ lực tìm kiếm thứ đó. Cứ ngây ngốc cho
rằng, chỉ cần tìm được nó, thế nhưng…..” Giọng nói nàng hơi nghẹn “Những thứ kia đều không có thật….không ai bằng lòng cho ta. Sau này….ta mới
phát hiện, thì ra….thì ra ta vẫn luôn có thứ đó, nó luôn ở cạnh ta!”
Thính Phong không hiểu ý nàng, chỉ là thật