Old school Swatch Watches
Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324914

Bình chọn: 9.5.00/10/491 lượt.

không thích vẻ mặt tự giễu này của nàng.

Nàng lại cười đến rực rỡ, vẻ mặt như hoa nở, cả mặt mày đều là nụ

cười “Thứ ta muốn có nhất đời này đã tìm được, ta đã có, cho nên….ta quả thật rất may mắn, coi như là đã tìm được rồi!”

“Song….” Thính Phong muốn nói điều gì, nhưng không cách nào mở miệng.

“Thính Phong….Huynh là một người tốt, nếu như…nếu nhưu ta gặp được

huynh sớm một chút, có lẽ ta sẽ càng vui mừng!” Nụ cười của nàng càng

sau “Tiếc rằng….ta lại không phải một người tốt! Vừa ra đời đã….luôn

khiến người xung quanh phải lo lắng cho ta….Phàm là những người tốt với

ta, tất cả đều không có kết quả tốt!” Tay nàng siết lại thật chặt, cười

đến khổ sở “Huynh nói xem….có phải ta trời sinh đã là một sát tinh rồi

không?”

“Song Song….”

“Ta có một mẫu thân rất tốt, nhưng ta….đã hại chết người!” Giọng nói

nàng thật trầm, bấu chặt lấy vạt áo trên người, xoắn chặt “Còn có…còn có một người nữa, ta cũng hại huynh ấy không có một ngày nào yên tâm, nhận hết khổ sở suốt ngàn năm. Cho nên….huynh tốt nhất không nên đến gần ta

quá! Miễn cho bị ta liên lụy!”

“Nhảm nhí!” Y chau mày “Ta mà phải sợ bị cô liên lụy chắc!”

“Ngài là Thượng Tiên, tất nhiên không sợ!” Nàng cười “Chỉ là…Lạc Song tự biết thời gian không còn nhiều lắm, không muốn có thêm người nào lo

lắng vì ta nữa, nếu như Thượng Tiên, thật lòng quan tâm Lạc Song, chắc

sẽ không làm khó ta đâu đúng không?”

“Cô….” Thính Phong muốn phát điên.

“Thượng Tiên chắc là đang cáu giận ta không biết tốt xấu!” Nàng vẫn

cười đến thản nhiên, giống như không có chuyện gì “Thế nhưng Lạc Song

thật sự không sao, ta đã có thứ mà cả đời này ta luôn mong muốn. Ta đã

thỏa mãn, cho dù ngày mai ta sẽ….”

“Không cho phép nói nhảm!” Y xen ngang lời nàng.

Lạc Song nhẹ nhàng cười ra tiếng “Đúng đúng đúng! Ta mệnh dài vô

cùng, cho nên không cần Thượng Tiên phải lo lắng, ta đã khiến rất nhiều

người….quan tâm!” Nàng cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì “Ta đã quá hạnh phúc rồi, luôn luôn được bảo vệ, cũng đến lúc…phải đền đáp rồi.”

Giọng nói của nàng rất trầm, rất thấp, không rõ ràng. Nhưng Thính

Phong nghe được, quay phắt đầu lại, nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, lại như nghĩ đến chuyện gì, hơi bối rối nhìn nàng “Song Song, cô định làm

gì? Cô không biết….”

Lạc Song sửng sốt, ngay sau đó lại cười “Ta có thể làm gì chứ? Ta chỉ là một kẻ sắp chết, chỉ muốn thật vui vẻ trải qua quãng đời còn lại, hi vọng tất cả mọi người quan tâm ta, đều sống thật vui vẻ, không cần phải lo lắng…bất cứ chuyện gì!”

Nàng đã hạnh phúc đủ suốt một trăm năm, nếu như còn có chuyện gì khiến nàng đau đớn, đó là nàng phải ra đi một mình.

Y vẫn còn hơi hoài nghi, nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của nàng, nghi ngờ lại càng sâu.

Lạc Song bị y nhìn đến không được tự nhiên, ngẩng đầu, nhìn khí trời, mở miệng “Sắc trời không còn sớm, ca ta….phu quân ta nếu không tìm được ta, chắc sẽ lo lắng, cáo từ!”

Nói xong cúi người, xoay người bước đi, đi được nửa đường lại dừng

lại, đứng một lúc lâu, mới quay đầu thử mở miệng “Nếu….nếu huynh thật sự có lòng…có thể…có thể giúp ta một chuyện không?”

====================================

Lúc Lạc Song trở về, Miểu Hiên còn chưa trở lại, chỉ có Viêm Phượng

đang hết sức lo lắng, khuôn mặt lạnh lùng van năm không đổi lúc này lại

mang vẻ lo âu.

Nàng quay đầu muốn cười trộm, nàng ấy lại đang táo bạo tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng đành cố nén ý muốn cười trộm của mình, tránh cho

nàng ấy lại càng nổi giận. Nàng đuối lý trước mà, đuối lý trước mà.

Nhớ tới Hỏa Phượng ngàn năm trước chỉ biết líu ra líu ríu, lại so

sánh với khối băng trước mặt, thời gian quả là thần kỳ, nàng thậm chí

còn không biết, từ lúc nào tính tình của Viêm Phượng lại thay đổi như

thế !

“Tiểu thư, nếu ngài cảm thấy Viêm Phượng có làm sai chỗ nào, xin cứ

trách mắng ta! Xin đừng dùng loại biện pháp này để trừng phạt thuộc hạ!” Hai mắt Viêm Phượng chứa oán giận, không e dè bắn về phía nàng.

Lạc Song nhếch miệng, mấy lời này của nàng ấy đúng là có gai, đâm

trúng tử huyệt của nàng mất rồi “Phong…Phong!” nàng đành mềm giọng cầu

xin tha thứ “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta chỉ đi ra ngoài một lát

thôi, kết quả lại bị lạc đường, lúc này mới về được!”

“Tiểu thư muốn đi, có thể mang ta theo mà!” Nàng ấy vẫn không chịu buông tha.

“Được được được….Lần sau ta sẽ nhớ kĩ!” Giờ trên người nàng không có hạt dưa!

Sắc mặt nàng ấy càng tối, híp mắt nhìn nàng “Xin hỏi tiểu thư, tiểu thư còn bao nhiêu cái “lần sau” vậy?”

“Á…” Lạc Song cứng họng, nàng có tiền án tiền sự, tiền án tiền sự!

“Không có…không có lần sau, không có lần sau nào nữa!” Nàng cười ha ha,

chuyển đề tài “Ta đi một vòng lớn, có hơi khát, ta nhớ trà Phong Phong

pha ngon lắm, chúng ta vào trước đã, vào vào!”

Không đợi nàng ấy trả lời, nàng đã kéo tay Viêm Phượng vào phòng, ống tay áo bị kéo lên, lộ ra cánh tay, trên đó có rất nhiều những vết sẹo

mảnh dài, những vết thương đã có từ lâu, vết sẹo đã rất nhạt, nhưng nhìn hình dáng này, có thể nhìn ra, vết thương khi đó, hẳn là sâu đến tận

xương.

Bước chân đang muốn vào nhà dừng lại, nhìn tay nàng