Lười Phải Yêu Anh

Lười Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 9.5.00/10/304 lượt.

inh thường, “Tiếp tục sống, chỉ cần còn sống là được sao...”

“Không chỉ có sống tiếp, mà còn phải cố gắng tìm lại

những thứ mình đã đánh mất.” Ninh Xuyên nghiêm túc nói.

“Mất đi rồi còn có thể tìm lại được sao?!” Lưu Giang

cao giọng, tựa như có chút kích động, hai tay đặt trên xe lăn cũng siết chặt,

hai mắt trợn to, “Anh nói đi, chân của tôi đã gãy rồi, tôi còn có thể đứng dậy

được sao? Tôi bỏ lỡ thi tốt nghiệp trung học, không thể lên đại học! Cho dù bây

giờ có thể thi lại lần nữa! Với bộ dạng này tôi cũng không muốn đi! Mất đi rồi

sao lấy lại được đây?!”

“Oa...” Bối Bối thấy cậu ta kích động như vậy, không

nhịn được sợ sệt một chút, nghiêng đầu ôm lấy Tô Thiên Thiên, “Dữ dữ kìa...”

Lưu Giang hình như rất có hảo cảm với Bối Bối, thấy

cậu bé bị mình làm cho sợ hãi, cũng có chút áy náy nhỏ giọng nói, “Tóm lại...

các người sẽ không hiểu đâu.”

“Tôi đã nghe chuyện của cậu.” Ninh Xuyên nhìn cậu ta,

“Tôi cũng biết, những chuyện kia vốn không nên xảy ra với cậu, cho nên cậu mới

oán trách tất cả, nhưng mà hết thảy cũng đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thế

tiếp tục sống, hơn nữa lên án sự bất công đó.”

Lưu Giang ngẩng đầu, “Bất công?” Cậu ta có vẻ nghi

hoặc.

Ninh Xuyên tiếp tục nói, “Tôi cũng từng mất đi rất

nhiều thứ chỉ trong vòng một đêm, cho dù tiếp tục sống, cũng cảm thấy giống như

mình không thể thay đổi được gì, có thể như vậy cũng rất ổn, nhưng sau đó mới

phát hiện, tất cả còn lâu mới đủ.”

“Anh... ?” Lưu Giang kéo dài giọng, có chút nghi ngờ.

“Cậu đồng ý nghe tôi nói chứ?” Ninh Xuyên hỏi, “Cậu

cũng biết tôi đã tới đây rất nhiều lần, tôi cảm thấy có lẽ chỉ có cậu mới hiểu

được cảm giác này, cũng vậy, tôi cũng có thể hiểu được cảm thụ của cậu, hơn nữa

chuyện của chúng ta đều vướng mắc ở cùng một chỗ, chúng ta phải cùng nhau, kiên

cường đem tất cả những gì đã mất đi, dùng một phương thức khác để bù đắp lại.”

Chuyện của Ninh Xuyên, Tô Thiên Thiên đã sớm nghe qua,

Bối Bối ngây thơ cho dù chưa từng nghe qua cũng nghe không hiểu, cho nên cứ hỏi

mãi, cuối cùng Tô Thiên Thiên không thể làm gì khác đành ôm cậu nhóc qua một

bên chơi, dẫu gì cũng có thể giảm bớt số lần bị muỗi đốt.

“Đậu Đậu...” Bối Bối mặc dù bị ôm đi xa, nhưng lực chú

ý vẫn còn ở đó, dù bé nghe không hiểu, nhưng mà rất tò mò.

“Cậu con ấy...” Tô Thiên Thiên vừa đập muỗi vừa nói,

“Nhìn qua thực sự rất nỗ lực!”

“Bò... lực?” Bối Bối nghiêng đầu, “Sữa bò?”

“...” Tô Thiên Thiên nhìn cậu nhóc, “Có phải con đói

bụng rồi đúng không?”

Cô còn chưa nói dứt lời, Bối Bối đã ôm lấy đầu vai cô

cắn một cái, nước miếng chảy cả ra, “Ồm oàm!”

“Được rồi!” Tô Thiên Thiên rơi lệ, “Dì dẫn con đi mua

chút gì ăn vậy.” Siêu thị gần đây chắc phải có sữa tươi hay gì đó chứ.



Đợi Tô Thiên Thiên mua sữa tươi cho Bối Bối xong, cô

cũng cảm thấy hơi đói bụng, nên mua cho mình một bắp ngô gặm tạm, chờ cô vừa

gặm vừa đi đến tiểu khu, đã thấy sắc trời đã tối hơn, quanh đây yên tĩnh đến

đáng sợ, cô lấy điện thoại di động ra nhìn, đã hơn mười giờ rồi.

Chuyện của Ninh Xuyên chắc cũng kể xong rồi chứ, thiếu

niên u buồn đã bị cảm động rồi đúng không!

Cô có chút đắc ý bước đi thật nhanh về phía trước, hôm

nay đúng là ngày tốt nha! Có điều chờ đến khi cô đi tới căn nhà kia, chợt phát

hiện ra sự yên tĩnh kia đều là hiện tượng giả dối hết! Thì ra trong đó ẩn giấu

sự náo nhiệt nha!

Chỉ thấy dưới cửa sổ hình như có ba bóng người, tiếng

tranh cãi không ngừng, thậm chí trên lầu cũng có nhiều người mở cửa sổ ló đầu

ra xem, có điều bây giờ đêm cũng đã khuya, lại oi bức, mở cửa ra một cái là

muỗi xông vào, cộng thêm thời buổi này, chuyện giữa hàng xóm với nhau, ghé đầu

nhìn xuống cũng biết tối nay mấy giờ có người cãi nhau, chưa đến mấy ngày sẽ có

người buôn chuyện, đến lúc đó mình có không biết thì cũng thành biết, nhiều quá

cũng lười phải nghe ngóng.

Cho nên chờ đến khi Tô Thiên Thiên đi tới, đám người

xem náo nhiệt đã lục tục rụt đầu lại.

Tình hình đại khái là như thế này, vợ chồng Lưu Minh

quay về từ siêu thị, thấy Ninh Xuyên đứng đó đang nói chuyện với con trai bọn

họ, vốn hai người nói chuyện là chuyện rất bình thường, nhưng cố tình hai người

đang đối thoại kia, một là con trai của Ninh Hàng, một là con trai của mình,

điều này khiến cho Lưu Minh cực kỳ căng thẳng.

Lập tức xông lên muốn đuổi Ninh Xuyên đi, vươn tay đẩy

anh, kích động đến mức không còn giống Lưu Minh chân chất đần độn trước đó tí

nào, “Cậu tới đây làm gì?! Cậu muốn làm gì? !”

“Tôi chỉ nói chuyện với Lưu Giang thôi.” Ninh Xuyên

giơ tay chặn lại, nhưng cũng không đánh trả, “Tôi chẳng qua chỉ kể cho cậu ấy

biết chuyện nhà tôi...”

“Chuyện nhà cậu thì liên quan gì đến nó?” Lưu Minh gầm

lên, vợ của ông ta kích động vô cùng, lao tới phía trước nói với Lưu Giang,

“Tiểu Giang, đóng cửa sổ lại, đừng nghe người này nói hươu nói vượn.”

“Anh ta nói thật sao?” Lưu Giang vẫn luôn nghe lời mẹ

mình, nhưng lần này lại vươn tay chặn cửa sổ, không để cho bà ấy khép cửa lại.

“Không phải, không phải, tất cả đều không phải.” Vợ

của Lưu Minh không chút suy nghĩ nói.

Nhưng hiể


The Soda Pop