
n nhiên là Lưu Giang không tin lời bà ta,
“Không đúng, không đúng, ba mẹ nói thật cho con biết đi, tại sao con lại bị tai
nạn đúng vào lúc ba đang trong thời gian thẩm tra, không phải chúng ta có rất
nhiều tiền sao? Không phải ba quen biết với rất nhiều người trong chính phủ
sao? Tại sao vụ án của ba không được xử nhẹ, mà con còn bị xe đụng?! Lúc ấy con
bị đâm, không thể thi tốt nghiệp trung học, tại sao ba mẹ lại vẫn khuyên con
chấp nhận tiền bồi thường của kẻ gây tai nạn, liều mạng nói đỡ thay hắn? Khi đó
con còn cho là bản thân quá mức kích động, quá nặng về chuyện tai nạn, nhất
định muốn kẻ đó phải trả giá, thật ra ba mẹ đã biết, con bị báo ứng như vậy,
chẳng qua là sự trả giá cho việc làm sai trái của ba mẹ trước kia mà thôi!”
Nghe được Lưu Giang thốt lên những lời này, Lưu Minh
và vợ đều ngẩn người, biết Ninh Xuyên đã đoán ra được hết thảy, hơn nữa đã nói
tất cả cho thằng bé.
Vợ của Lưu Minh dường như không thể chấp nhận tất cả
chân tướng rõ ràng, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, giống như phát điên bổ
nhào qua túm lấy áo Ninh Xuyên, “Cậu đã nói những gì hả! Tiểu Giang nó đâu có
biết gì đâu! Nó vô tội! Nó đã thảm lắm rồi! Con tôi lớn như vậy, nó nghe lời
như thế, hiểu chuyện như thế, thành tích tốt như thế, nhưng lại gặp tai nạn
ngay vào lúc đi thi! Nó đã mất đi tất cả rồi, còn chưa đủ hay sao?”
Dù bị bà ta túm lấy áo, nhưng Ninh Xuyên vẫn trấn định
trả lời, “Cũng là bởi vì mất đi tất cả mà cậu ta vẫn chẳng hay biết gì, đó mới
là không công bằng! Hai người tước đoạt quyền được biết tất cả của cậu ấy! Hơn
nữa còn ép cậu ấy trở thành vật hy sinh cho sai lầm vốn là của mình! Ngay từ
mười sáu năm trước, chân tướng của chuyện này đã nên được làm sáng tỏ, nếu như
lúc ấy các người còn có lương tri, Lưu Giang cũng sẽ không bị mất đi tất cả, mà
tôi, cũng sẽ không mất đi ba mẹ mình!”
Bị anh phản kích đến một câu cũng không thốt ra được,
vợ của Lưu Minh dần dần buông tay, nước mắt lăn xuống trên mặt, “Không phải như
thế... Không phải như thế, lúc đó, chồng tôi cũng bị ép thôi...”
Tô Thiên Thiên đứng cách đó không xa ôm Bối Bối kinh
ngạc nhìn tất cả trước mặt, Ninh Xuyên và bọn họ đứng trong một vòng xoáy thời
không, bao nhiêu năm như vậy, dây dưa lẫn nhau, nhân quả luân hồi, mà cô chỉ có
thể đứng một bên, nghe những chuyện đã rất xưa kia, giống như đang nghe một câu
chuyện rất xưa của người khác, rồi lại xuất hiện chân thực trước mắt.
“Bị ép?” Lưu Giang hỏi, “Thực sự là ba mẹ làm sao?! Ba
hại chết ba anh ta?”
“Không, không...” Lưu Minh khoát tay, “Không phải ba.
Chẳng qua đêm hôm đó, bọn họ dẫn theo hai người tới, mặc đồng phục của trại tạm
giam, bảo ba để bọn họ vào, ba chỉ đứng ở cửa, chỉ nhìn bọn họ đi vào, sau
đó...” Ông ta nói xong, dường như có chút không tiếp tục nổi, giống như đang
nhớ lại một cơn ác mộng kinh khủng, “Sau đó bọn họ thuần thục bắt được Ninh
Hàng, bắt anh ta nuốt cái nhẫn vào, thực sự, động tác của bọn họ nhanh như vậy,
ba đứng ngoài cửa còn chưa kịp phản ứng lại, tất cả đã kết thúc... Ba muốn nói
cũng không nói được, bởi vì ba là người phụ trách trông coi anh ta, nếu như
phạm nhân ở ngay trước mắt ba mà lại bị hại chết, thì ba cũng xong luôn...”
“Bọn họ? Bọn họ chính là người của Triệu Cương đúng
không?” Ninh Xuyên lần đầu tiên chính tai nghe thấy người chứng kiến nói ra
tình huống khi đó, trái tim đau thắt giống như bị dao cứa vào, nhanh như vậy,
nhanh như vậy đã cướp đi mạng sống của ba anh đúng không?
Lưu Minh gật đầu một cái, “Tôi không thể làm gì khác,
chỉ biết nghe theo lời bọn chúng, nói là anh ta tự sát, rất nhiều ngày tôi đều
mơ thấy anh ta... Anh ta ở trong phòng giam, tôi ở bên ngoài cửa, qua cửa sổ
nhỏ trên cửa, đúng vậy, anh ta nhìn tôi qua đó, cặp mắt ấy...” Nói xong ông ta
đau đớn ôm đầu, “Tôi không muốn thế, tôi không muốn thế...”
“Chuyện này không trách anh được mà!” Vợ của Lưu Minh
ôm lấy ông ta, ngẩng đầu nhìn Ninh Xuyên, “Muốn trách thì trách ba cậu đã đắc
tội Triệu Cương, nếu không phải tại ông ta, chúng tôi cũng đâu phải khổ sở như
vậy, chịu đựng nhiều đến thế, còn hại cả Tiểu Giang!”
“Nếu bà cảm thấy là ba tôi hại các người, cho dù ban
đầu không nói ra miệng, sau đó không thể nào ra làm chứng.” Ninh Xuyên hỏi
ngược lại, “Vậy sao các người sau đó lại có thể yên tâm thoải mái đón nhận tất
cả? Thăng quan, phát tài! Lúc mà các người nhận lấy tất cả những thứ đó, thì
cũng đồng nghĩa với việc các người đã thừa nhận mình chính là kẻ hại chết ba
tôi!”
Anh nói rồi dừng lại một chút, “Mẹ của tôi đi khiếu
nại khắp nơi hết lần này đến lần khác, đi cầu chứng hết chỗ này đến chỗ kia,
chẳng lẽ các người lại không biết? Cuối cùng mẹ tôi đã phát điên, nhảy từ trên
lầu xuống, đến chết cũng chưa từng hoài nghi ba tôi. Tôi và chị gái thành trẻ
mồ côi, chú thím muốn tôi nghỉ học, chị gái tôi bất đắc dĩ phải nghỉ học đại
học, đi làm ở quán bar, 20 tuổi thanh xuân tươi đẹp, 20 tuổi trẻ trung đầy hứa
hẹn, ở đó làm một tiếp viên bồi rượu, chỉ có như vậy, một người không có bằng
cấp gì như chị ấy mới nuôi nổi tôi, cho tô