
rõ rồi còn gì,
sao bây giờ còn muốn hỏi, chẳng lẽ ông ta lại đang xem xét Ninh Xuyên một lần
nữa? Nếu mà như vậy, cô và ba của Tô Thiên Thiên ở bên nhau, chẳng phải là rất
mất tự nhiên sao?
Có lẽ Ninh San có thể phát hiện ra mình và Tô Uyên Hải
ở cùng nhau là một chuyện rất mất tự nhiên đã là một tiến bộ lớn rồi, có điều bất
hạnh ở chỗ, ngay từ đầu, suy nghĩ của Ninh San và ông Tô đã không ở trên cùng
một vạch xuất phát, ngay cả phương hướng cũng bất đồng, cho nên thời gian càng
dài, chệch nhau lại càng nhiều.
“Vậy sau khi về thành phố S, cô có thể ở chỗ của Ninh
Xuyên.” Tô Uyên Hải nói, “Chỗ đó giao thông cũng tiện lợi, cô còn có thể ăn cơm
ở nhà.” Chẳng lẽ ông còn phải cho cô ta nhà ở và tiền ăn sao?
“Nhưng tôi mà đến chỗ em trai...” Ninh San mơ hồ, tựa
hồ chưa hiểu được ý tứ thực sự của ông ta.
“Không, không được...” Tô Uyên Hải phục hồi lại tinh
thần, bây giờ con gái ông ta đang ở bên Ninh Xuyên, Ninh San mà về chỗ em trai
cô ta, Tô Thiên Thiên nhất định sẽ nhận được tin tức, con bé mà biết, thì mẹ nó
cũng biết, như vậy hiệu quả mà mình tính toán sẽ không thể thành, không thể vì
chút tiền lẻ mà làm tổn thất nhiều lợi ích hơn được. Huống chi cẩn thận suy
nghĩ một chút, dù sao nhà ông cũng lắm phòng trống, nếu như ông ta đã bao ăn
bao ở rồi, trên lý thuyết tiền công cũng sẽ phải bớt đi, vậy nên ông ta kiên
định nói, “Cô theo tôi về nhà!”
Đột nhiên làm tình nhân, sau đó liền xuất hiện công
khai, tiếp đó lại không ngần ngại con trai cô, lúc này còn đưa thẳng cô về nhà.
Ninh San đối với tình huống giống như “Chuyển chính thức” đột nhiên này có chút
không kịp ứng phó. Mặc dù cô ta cũng đang mong đợi kết quả như vậy, nhưng không
ngờ quá trình lại dễ dàng đến thế, thậm chí bản thân cô ta còn không biết mình
đã làm gì đả động được đến người đàn ông này.
Khi Ninh San xách va li vào trong nhà Tô Uyên Hải, cô
lại một lần nữa cảm giác chân thực được, thế nào là tất cả nhìn như mộng ảo,
nhưng lại là thực tế.
Khu biệt thự này là khu nhà giàu nổi danh của thành
phố S, nhà họ Tô lại còn là ngôi nhà sang trọng nhất ở đây, cả căn nhà đứng
sừng sững bên sườn núi, xa xỉ vô cùng. Nhưng lại giống như một căn...
... nhà cũ đã bị đóng bụi lâu ngày.
Hồ bơi trống rỗng, trong vườn hoa cỏ dại mọc thỏa
thích, cửa lớn quệt tay vào tróc ra cả tầng bụi, vừa vào cửa bên trong ngay cả
đèn cũng không bật. Trong nhà không mở cửa sổ, không khí có chút nóng bức, Tô
Uyên Hải gọi một tiếng, “Tiểu Lâm!”
Không ai đáp lại.
“Tiểu Lâm!!!!”
Vẫn không có ai đáp lại.
“Tiểu Lâm!!!!!!”
Ninh San có chút không kìm được, “Tiểu Lâm là...” Lời
của cô ta còn chưa dứt, bấy giờ một người phụ nữ trung niên mặc đồ ở nhà vội vã
bước ra từ phòng trong, “Ai da! Ông chủ đã về rồi!”
“Ừ.” Tô Uyên Hải trả lời, dường như hoàn toàn không
nhìn thấy bụi bặm và không khí nặng nề trong phòng, “Lát nữa chị dọn một căn
phòng để cho Ninh tiểu thư ở.”
Dì Lâm dụi dụi mắt, nhìn cô gái đứng sau lưng ông Tô,
đây không phải là cô gái bà đã nhìn thấy sáng hôm đó sao? A! Ông chủ vậy mà lại
đưa cô ta về nhà!
“Cả phòng của tôi cũng dọn đi.” Tô Uyên Hải nói, lại
bổ sung một câu. “Đúng rồi, khách tới nhà, nhớ mua thêm một phần bánh bao, có
điều mai tôi tới công ty rồi, cho nên chỉ có hai người ở nhà thôi, mua cho hai
người ăn là được rồi.”
“Dạ.” Dì Lâm đáp một tiếng, vẫn còn có chút nghi hoặc
nhìn vị “Ninh tiểu thư” đột nhiên chồi ra này, nhưng mà người đã tới rồi, bà
cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu với cô ta một cái, “Ninh tiểu
thư, cô theo tôi lên lầu đi.”
Mặc dù ngôi nhà này được trang hoàng rất ổn, nhưng rất
rõ ràng, cái bà Lâm giúp việc này là một con quỷ lười siêu cấp, phòng không có
người ở còn bẩn hơn phòng khách gấp mấy lần! Dù bà ta đã quét dọn xong mới để
cho Ninh San đi vào, nhưng cô ta vẫn cảm thấy trong không khí tràn ngập bụi
bặm, hắt xì mấy cái liền.
Đến buổi tới, mới chín giờ, nhưng ngay cả Tô Uyên Hải
cũng đã chui vào phòng ngủ, điều này làm cho một người có cuộc sống về đêm rất
phong phú như Ninh San cảm thấy căn nhà này càng thêm buồn tẻ.
Bước ra khỏi phòng mình, cô nhìn thấy mấy gian phòng
liên tiếp xung quanh đều là phòng dành cho khách, đi qua phòng khách, là hai
gian phòng, cửa cũng khác với những căn phòng khác, đây chắc có lẽ là phòng của
Tô Thiên Thiên và Tô phu nhân đây.
Không hiểu tại sao, cô vươn tay định mở cánh cửa kia
ra, trong nháy mắt, trong đầu cô lướt qua một suy nghĩ, nếu như ba cô lúc trước
vẫn là nhân viên quan trọng của chính phủ, nếu như ông ấy không cứng nhắc như
vậy, chắc nhà cô cũng sẽ có thể có một cuộc sống sung túc đúng không. Không nói
đến chuyện giàu có như nhà họ Tô, ít nhất thì cô cũng có thể giống bà Tô, chọn
một người đàn ông có tiền có thế, mà không phải kết hôn với kẻ như vậy, cuộc
sống sẽ khác biết chừng nào.
Cô vặn tay nắm cửa, cửa đã khóa, cạch cạch mấy tiếng,
trước sau vẫn không vặn ra được, giống như cánh cửa trong lòng cô, đóng bụi đã
lâu, không sao mở ra nổi.
Tô Thiên Thiên bắt đầu thường xuyên nhận được những
cuộc điện thoại,