
a là khổ nhất!” Mặc dù có lúc bà cũng cảm thấy mình làm giúp
việc mà chẳng khác nào mợ trẻ….
“Đúng vậy.” Bà Tô vuốt gương mặt tròn trịa của cô,
“Mới đi làm hai ngày, đã gầy như vậy rồi… Nếu như nhất định phải vận động,
chẳng bằng đến công ti nhà mình làm có phải hơn không, ít nhất còn có ba con…”
“Thức ăn ở công ti con ngon hơn chỗ ba nhiều.”
Tô Thiên Thiên nghiêm túc nói, “Nhân viên ăn ở nhà ăn còn được trợ cấp, mỗi
ngày chỉ cần hai đồng là có thể gọi một món mặn một món chay, thêm 1 đồng thì
còn gọi thêm được một món mặn nữa! Toàn là sườn này, gà này!”
“Tiểu thư!” Dì Lâm nghiêm túc nắm lấy tay cô, “Công ti
các cô có tuyển nhân viên vệ sinh không?”
“Dì Lâm, dì chấp nhận vì mấy món ăn mặn mà làm sáu
tiếng đồng hồ sao?” Tô Thiên Thiên nắm lại tay dì ta.
“….” Dì Lâm suy nghĩ một chút, “Thôi tôi ở nhà trông
nom bà chủ vẫn hơn.”
Cha của Tô Thiên Thiên là một người bận rộn, tay trắng
dựng nghiệp, thành ông trùm bất động sản có tái sản hơn trăm triệu, bình thường
chuyện thích làm nhất chính là kiếm tiền, chuyện ghét làm nhất chính là tiêu
tiền, để tốn ít tiền nhất kiềm nhiều tiền nhất, phương pháp của ông chính là
keo kiệt.
Mà cái loại keo kiệt này, cũng chỉ thực hiện khi ông
về nhà.
Bởi vì ông Tô vốn là con nhà nghèo, cưới được bà Tô
vốn là dòng dõi thư hương thế gia, đây là chuyện khiến ông rất tự hào, nhiều
năm như vậy, dù cho ông kiếm được bao nhiêu tiền, tình nghĩa với bà Tô chưa
từng thay đổi, cũng dốc lòng vì gia đình, thứ duy nhất không sửa được, chính là
thói quen keo kiệt đã giữ bao nhiêu năm, ăn thịt trước mặt ông, thì chẳng khác
nào đang cắt thịt ông.
Mặc dù bà Tô rất muốn thay đổi ông, cũng cố gắng thay
đổi ông, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, con người sống là phải được làm
chuyện mình thích, ông ấy thích keo kiệt thì cứ để ông ấy keo kiệt đi, lúc keo
kiệt ông ấy thấy vui là tốt rồi.
Cho nên chỉ cần ông Tô về nhà một lần, cả nhà lại cùng
nhau ăn rau dưa với bánh bao, dù sao thời gian ông ấy đi thì dài, về thì ngắn.
Nghe nói, ở công ti ông cũng như vậy, đi công tác cũng
như vậy, đều giữ vững thói quen ăn uống này, hơn nữa còn phát huy làm vinh dự,
lý lẽ của ông là, “Nếu như đem tiền tiêu vào việc cơm nước để đi làm việc, thì
chuyện gì cũng có thể làm tốt.”
Lời này có hơi nhắm vào một số bộ phận nào đó của
Trung Quốc, nhưng chẳng hiểu tại sao, không ít người trẻ tuổi cảm thấy lời này
của ông rất có đạo lý, rất có tính khích lệ, rất cầu tiến, vậy nên đám thanh
niên phấn đầu gia nhập vào Địa sản Thiên An vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Chẳng qua Tô Thiên Thiên thực sự không thích nổi câu
này, cô không cầu thịt cá, sơn hào hải vị, chỉ xin một chút thịt mà thôi!
Chẳng qua là còn có một người nữa cũng không thích, đó
là Ninh Xuyên, tăng ca xong anh vặn người một cái, đứng dậy vuốt vuốt thắt lưng
đã sắp cứng đờ, thấy trên bàn có một quyển tạp chí kinh tế mới ra, anh đưa tay
lật tạp chỉ ra xem, vừa nhìn đã thấy tiêu đề bài phóng sự kỳ này là:
Từ con nhà nghèo đến tỉ phú, Tô Uyên Hải đã thành lập
ra Đế quốc “Thiên An” của mình như thế nào.
Anh nhìn khuôn mặt hiền hòa mười phần tự tin, khích lệ
không ít những người trẻ tuổi kia, khẽ hừ một tiếng, sau đó ném quyển tạp chí
vào trong thùng rác dưới bàn làm việc, đứng dậy xách cặp, bước ra khỏi phòng
làm việc.
“Tô Thiên Thiên! Giờ làm việc không được phép ngủ!”
“A?” Tô Thiên Thiên ôm chiếc gối ngủ của người lười
ngẩng đầu, “Nhưng bây giờ là giờ nghỉ trưa mà…” Cô bĩu môi, hếch mắt nhìn đồng
hồ trên tường, mới một giờ mười.
“Sao?” Ninh Xuyên dường như có chút không tin, nhưng
vừa quay ra nhìn đồng hồ, đúng là một giờ mười thật.
Tô Thiên Thiên vặn mình, “Anh căn bản là chưa đi ăn
cơm được chưa…” Cô vỗ vỗ cái gối mềm nhũn, “Có đói hay không cũng không biết.”
Ninh Xuyên giờ mới phát hiện, mình đúng là đã quên đi
ăn cơm thật, mơ hồ cảm thấy hơi đau bao tử, hầu như lúc nào có một mình, anh
đều quên ăn cơm.
“Phòng ăn chắc hết đồ ăn rồi.” Tô Thiên Thiên nghiêng
đầu nhắc nhở, nhưng lại ngẫm lại, “Ầy, chẳng qua là tôi nhớ anh hình như không
cần biết đồ ăn thừa lại là cái gì, cái gì cũng ăn được, đúng là dễ nuôi.”
“Nhưng mà có người ngay cả nước luộc của đồ ăn thừa
còn ăn được, dễ nuôi hơn đấy.” Ninh Xuyên đứng dậy, cầm ví tiền bước ra ngoài.
Tô Thiên Thiên nheo mắt, xem ra ân oán giữa bọn họ quá
sâu, bốn năm, còn nhớ rõ những thói xấu này. Đúng là chứng minh một câu nói
kinh điển, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.
Nhưng mà nhắc đến chuyện ăn cơm… có lẽ chỉ có lúc Tô
Thiên Thiên còn ở bên cạnh, Ninh Xuyên mới có thể nhớ rõ ràng. Mùa hè bốn năm
trước, cô làm tổ trong căn phòng hai người thuê, chẳng qua là lúc đầu Ninh
Xuyên còn chưa biết cô là một tiểu phú bà, dù sao vấn đề không ai hỏi, Tô Thiên
Thiên tuyệt đối sẽ lười phải chủ động nói ra.
Nói đến gia đình, cô nói như vầy, “Ba em làm xây dựng,
ông ấy bủn xỉn chết đi được, một ngày ba bữa đều là rau cỏ bánh bao… Mẹ em
không có việc làm, thân thể bà ấy không được tốt, đi đường lúc nào cũng bị vẹo
thắt lưng.”
Cho nên Ninh Xuyên cảm thấy T