
i, bật đèn lên rồi nói: “Sở Thừa, em hứa với anh là em sẽ ở bên
anh cho đến ngày anh làm đám cưới. Đây là sự quyết định cuối cùng của em, nếu
anh không thể chấp nhận thì…”.
“Thì em sẽ làm thế nào?”, Sở Thừa cũng ngồi dậy, nhìn tôi chằm chằm.
“Thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa”.
Anh không nói gì, một lúc lâu sau mới thốt ra vài tiếng: “Em ác quá, Lưu Bạch
ạ!”.
Tôi cô gắng giữ giong mình bình tĩnh: “Sở Thừa, chúng ta vẫn còn thời gian để ở
bên nhau, từ giờ đến cuối năm vẫn còn một khoảng thời gian khá dài. Chúng mình
cứ việc tận hưởng khoảng thời gian này, không tốt hay sao?”.
“Sao em lại có thể thốt ra được những câu nói này?”.
Đột nhiên tôi muốn bật cười: “Đúng vậy, nghe hơi buồn cười. Có lẽ những câu nói
đó phải là lời thoại của đàn ông thì đúng hơn”.
“Em cứ việc làm theo những điều em nghĩ, anh cũng vậy. Lưu Bạch, thời gian sẽ
chứng minh tất cả”.
“Vâng, vậy thì hãy để thời gian chứng minh tất cả”, tôi gật đầu. “Bọn mình được
ở bên nhau ngày nào cứ việc tận hưởng ngày đó, đúng không anh?”.
“Vậy thì từ nay trở đi em không được từ chối điện thoại của anh”.
“Vâng”.
“Không được tắt máy”.
“Vâng”.
“Không được trốn gặp anh”.
“Lần nào cũng bị anh túm được, em thất bại quá chừng”.
“Em chỉ đến những chỗ quen thuộc, không tìm được mới là lạ”.
“Em buồn ngủ quá. Anh không buồn ngủ à?”
Anh ngồi thẳng lên, nói: “Anh không ngủ, anh muốn ngắm em”.
“Đồ ngốc!”, tôi khẽ nói. Bất giác hai tay tôi ôm chặt lấy anh, dụi má vào ngực
anh. Tôi không muốn rời xa anh, cho dù chỉ là chia tay trong tưởng tượng cũng
thấy con tim đau thắt.
Lúc yêu nhau, ai chẳng đầy ắp niềm tin, tưởng rằng tình yêu có luồng sức mạnh
vô bờ, sẽ vượt qua được mọi khó khăn. Chỉ tiếc em đã được tận mắt chứng kiến
mặt khác của tình yêu, nó sẽ đem đến một nỗi đau vô tận, sẽ khiến con người
thương tích đầy mình, quãng đời còn lại phải sống trong nỗi khiếp đảm nhưng em
sẽ không nói ra những câu này, bởi hiện tại chắc chắn anh sẽ không tin.
“Đừng nghĩ nhiều nữa! Hãy để mình quên đi tất cả, thỏa sức tận hưởng quãng thời
gian này”, tôi thầm cảnh cáo mình. Tôi cuộn người lại, tìm lại vị trí quen
thuộc trong vòng tay anh, nhắm mắt nằm yên. Anh đưa tay tắt đèn, trong bóng
tối, anh vẫn giữ tư thế nằm nghiêng, nhìn tôi mãi cho đến khi tôi mơ màng đi
vào giấc ngu
Đàn ông mà yêu còn thoát được lưới tình, đàn
bà đã yêu thì không thể thoát khỏi lưới tình. Cố nhân nói thật chí
lý.
Sáng sớm đến trường, tôi gục xuống bàn làm việc, đầu đau như búa
bổ, không đủ sức ngẩng lên. Đồng nghiệp ngồi chơi ô chữ trên họa báo,
thấy vậy liền chọc bút vào vai tôi hỏi: “Lưu Bạch, sao mệt mỏi thế,
tối qua đi lùng sục ở đâu hả?”.
“Làm gì có chuyện đó”, tôi vừa nói vừa vươn thẳng người mở máy
tính. Công việc, dù có thế nào, công việc vẫn là cái vốn giúp mình
tồn tại. Cuộc sống từng cho tôi một bài học thích đáng, chắc chắn
tôi sẽ không lặp lại vết xe đổ một lần nữa.
Tôi nhìn màn hình máy tính mà đầu óc vẫn trống rỗng. Chuông reo, tôi
đem sách vở lên lớp. Nhân loại cần phải làm việc, công việc khiến
bạn không thể trốn khỏi tập thể, công việc khiến bạn bận rộn không
ngừng, công việc khiến bạn không có thời gian suy nghĩ viển vông. Tôi
cúi đầu bước vội, lòng thầm mỉa mai mình, bây giờ nếu để tôi ngồi
một mình nhàn hạ từ sáng đến tối, có khi lại đau khổ hơn.
Tôi cố gắng để cho mình bận rộn cả ngày không được nghỉ ngơi, hết
giờ làm việc, lái thẳng xe về nhà. Mấy ngày nay không có thời gian
ở bên Mạt Lợi, tôi thật là một người mẹ tồi.
Lái xe vào cổng khu chung cư, đột nhiên tối thấy một chiếc xe quen
thuộc đang đỗ bên dưới. Tôi phanh xe lại, nheo mắt nhìn. Mặc Nhiên, sao
sao anh ta lại ở đây?
Thấy tôi dừng xe lại, Mặc Nhiên bước ra, tay cầm một sấp báo, bước
về phía tôi.
“Lưu Bạch, anh có cái này muốn cho em xem”, Mặc Nhiên đứng ngoài cửa
xe, cúi đầu nói.
Tôi thở dài, bấm cửa sổ, ra hiệu cho anh ta lên xe: “Không mất nhiều
thời gian chứ, tôi còn phải về ăn cơm”.
Mặc Nhiên lên xe, quay mặt về phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Lưu Bạch,
nếu anh nhớ không nhầm thì người mà em giới thiệu với anh lần trước
tên là Sở Thừa phải không?”.
“Anh định nói gì vậy?”.
Mặc Nhiên mở tờ báo đang cầm trong tay ra: “Hôm nay ở văn phòng, anh
nghe thấy mấy cô đồng nghiệp nói về chuyện này. Em đọc đi, có phải
cậu ta không?”.
Tôi cúi đầu, nhìn theo tay Mặc Nhiên c̉, thấy một tiêu đề nhỏ trên tờ
báo chuyên đăng các tin giật gân: “Thế hệ thứ ba của gia tộc họ Sở
sắp thành hôn, hai gia tộc danh gia sẽ tổ chức một đám cưới long trọng
chưa từng có”. Bên cạnh kèm theo một đoạn giới thiệu, còn có cả hai
tấm ảnh, một tấm của Sở Thừa, tấm kia là một cô gái tóc dài. Cả
hai tấm ảnh đều