
i.”
“Thế thì sao nào? Họ sẽ đối xử thế nào với em? Dùng tiền? Dùng quyền lực? Hay
là dùng mỹ nam kế?”, câu nào của Cho cũng chối tai, tôi không thể chịu được
nữa, bèn lên tiếng phản bác.
“Lưu Bạch, chắc từ trước đến nay ít nhiều em cũng phải nghe nói tổ tiên các thế
hệ ở Triều Châu đã giàu lên bằng con đường nào chứ?”
Tôi lườm Cho, câu nói này chẳng khác gì đe dọa, tôi biết làm thế nào bây giờ?
Hét lớn chạy trốn hay van xin anh ta buông tha?
Cho nhìn tôi mỉm cười: “Làm em sợ rồi phải không? Em đừng sợ, ít nhất ở bên anh,
em không cần phải sợ. Điều anh muốn nói là, kể cả lần này Sở Thừa có thành công
thì cùng lắm là nhà họ Viên bọn anh rút vôn. Chuyện đám cưới mới chỉ là kế
hoạch trong nội bộ, chưa có gì ầm ĩ, Lâm cũng không phải thiệt thòi gì nhưng
anh thấy lần này chắc chắn không thể qua mặt được cha Sở Thừa. Để đảm bảo an
toàn, thời gian này em nên ở bên anh thì hơn”.
“Ở bên anh?”, tôi cười gằn. “Vòng vo một hồi, cuối cùng là anh muốn nói câu này
ư? Việc gì em phải tin anh? Anh và Sở Thừa như nước với lửa, em làm sao biết
liệu anh có lợi dụng em để gây ra những chuyện bất lợi cho anh ấy hay không?”
“Em yên tâm, anh sẽ không chơi xỏ cậu ta, và cũng không cần thiết phải làm việc
đó. Năm năm sau có lẽ Sở Thừa mới đủ tư cách đọ với anh. Nếu bây giờ anh có ý
định chơi xỏ cậu ta thật thì mười cậu ta cũng không đủ, không phải em và cậu ta
chuẩn bị gặp một người đó sao? Gặp người ấy xong em sẽ biết những điều anh nói
có đúng hay không.”
Ngay cả điều này mà anh ta cũng biết, Tôi khẽ rùng mình: “Thôi em phải về khách
sạn đây. Cho dù thế nào, em cũng không thể tự nhiên vô cớ bò đi theo anh được”.
“Lưu Bạch…”, Cho định nói gì xong lại thôi.
Tôi mở cửa xe, may mà chiếc xe này không giống chiếc xe kỳ dị lần trước, lần
nào tôi cũng bị khóa trái bên trong. “Anh không phải đưa về đâu, em tự về
được.”
Tay tôi bị Cho túm chặt, người khựng lại. Tôi quay đầu, có phần sợ hãi.
“Lưu bạch, em đừng làm vậy. Mấy ngày nay, anh thấy rất lo”. Ánh mắt Cho khó
hiểu, tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ta nói chuyện ngập ngừng thế này. “Anh lo
cho em, Sở Thừa trẻ như vậy, anh sợ cậu ta không bảo vệ được lại khiến em phải
đau khổ. Anh biết hiện giờ sẽ rất khó khăn để em chấp nhận lời đề nghị của anh
nhưng em có thể, có thể…”
“Em không thể!” Tôi cố gắng giằng khỏi tay Cho rồi nói tiếp: “Đề nghị anh đừng
nói gì nữa, bây giờ em phải về khách sạn. Và còn một điều nữa, đề nghị anh đừng
gọi điện thoại cho em nữa, em sợ Sở Thừa sẽ hiểu lầm”.
Bất ngờ Cho cười: “Lưu bạch, khi đứng trước mặt em thật khó làm chủ được mình”.
Không thể đứng đây với anh ta được nữa, lý trí thôi thúc tôi rảo bước thật
nhanh. Giọng Cho với theo sau: “Mấy ngày này anh sẽ ở Bắc Kinh, nếu cần em có
thể gọi cho anh”.
Tôi không muốn trả lời. Giữa hương hoa và gió chiều, tôi bắt đầu chạy nhanh.
Tôi chạy một mạch về đến cổng khách sạn, nhân viên gác cổng vẫn là anh chàng
lúc trước, nhìn thấy dáng vẻ của tôi có phần bất ngờ. Biết chắc mình đang rất
xộc xệch, tôi dừng bước để mình bình tĩnh lại, sau đó mới bước vào.
Vừa vào phòng, nhìn thấy trên bàn đầy bát đĩa gốm sứ. Thãm sàn mềm mại, bước
chân không hề gây tiếng động. Tôi bước đến, giữa bàn là bát canh lớn, mở nắp
ra, canh nhâm sâm hầm gà, vẫn đầy nguyên, chỉ có đều đã hơi nguội.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, mờ nắp từng chiếc bát một, đôi đũa một đầu bọc bạc được
đặt trên chiếc kệ sứ màu trắng, cầm trong tay nặng trĩu. Tôi gắp thức ăn trong
từng đĩa một, chậm rãi thưởng thức. Không hổ danh là đầu bếp của khách sạn năm
sao, món ăn Triều Châu nấu rất chính cống, thanh đạm, ngon miệng. Mặc dù canh
đã hơi nguội nhưng cũng không thấy váng dầu nổi lên. Chiếc bát gốm mỏng manh có
hình chiếc lá nhỏ xinh. Lung linh. Tôi múc một bát canh, uống từng ngụm một.
Thỉnh thoảng, chiếc thìa xinh sắn lại va vào thành bát phát ra những tiếng kêu
lách cách.
“Ngồi mát ăn bát vàng! Lưu Bạch, cuộc sống này vốn không phải của mày, thế giới
này vốn không liên quan gì đến mày. Hiện giờ, mày được ngồi đây điềm nhiên
hưởng thụ, lát nữa không biết sẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì?”
Đột nhiên có tiếng cười khẽ, phòng đang lặng ngắt như tờ, tiếng cười làm tôi
giật bắn mình nhưng bụng bảo dạ, chỉ mỗi việc yêu nhau, có làm chuyện gì xấu xa
tày trời đâu, cùng lắm là cả hai cùng chết. Tôi và anh có duyên nên mới gặp
nhau, nếu đây là định mệnh, dù muốn cắt đứt cũng không cắt được, nếu trời không
cho, dù muốn gắn bó với nhau cũng không thể đến với nhau. Đã đến nước này, lẽ
nào tôi lại rút lui, để anh ở lại một mình đối đầu với bốn bề khó khăn hay sao?
Đến ngày hôm nay, tôi thà phụ người đời, chứ không thể phụ anh. Nghĩ vậy, tôi
bình tâm trở lại, nhấc đũa lên tiếp tục ăn uống ngon lành.
Cửa bật mở, giọng Sở Thừa vọng vào: “Lưu Bạch, em vẫn còn ăn à?”.
Nghe thấy tiếng động, tôi liền nhìn ra, thực ra mới chỉ cách vài tiếng đồng hồ,
không hiểu sao khi nhìn thấy anh tôi lại có cảm giác như bắt được vàng. Tôi đặt
đũa xuống, chạy đến ôm chặt eo, tựa đầu vào ngực anh, âm áp, thơm dịu. Đây mới
là người duy nhất mà