
ắn đột nhiên mềm lòng, tâm tình trống rỗng đột nhiên an
bình. Nhưng là hắn bắt buộc bản thân không chú ý tới những biến đổi này. Hắn nhẹ nhàng đẩy cái ôm của Yên Vũ ra, bày bộ mặt xa cách biểu tình
lãnh đạm, ‘Anh mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước.’ Yên Vũ cầm cánh tay không
cho hắn đi, ánh mắt như trước kiên định, con ngươi sáng ngời kia đâm vào mắt hắn, khiến hắn không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nàng nói, “Ca, anh rời đi bất quá chỉ khiến cho em rõ ràng thêm. Em chỉ nói một câu, em sẽ không từ bỏ.” Chính câu này đã đập thằng vào
tâm Tần Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy phi thường mỏi mệt, “Yên Vũ, ca ca lớn hơn em mười ba tuổi! Chờ em lớn lên anh đã già mất rồi. Đây chỉ là
sự khao khát với người trưởng thành khác phái mà thôi.” Nói xong hắn
từng bước tiêu sái lên lầu, trước khi đóng cửa lại còn nói một câu với
Yên Vũ đang đứng ngơ ngẫn bên dưới, “Đi kết giao với bạn trai đi.” Sau
đó dùng hết khí lực đóng mạnh cửa, tựa hồ phía sau đang có một con mãnh
thú đeo bám hắn.
Đoạn thời gian sau đó, không khí cũng trở lại như trước, tựa hồ
hai người trước đó chưa từng cãi cọ gì. Tần Thiên bắt đầu chậm rãi yên
lòng, hắn nghĩ, cứ như vậy đi, cứ giống như trước, hắn xem Yên Vũ là em
gái, che chở nàng cả đời. Kết quả không lâu sau, hắn vô tình gặp được
người con trai xa lạ đưa Yên Vũ về nhà, hắn vẫn biết Yên Vũ lớn lên rất
đẹp, cũng chưa từng thấy nàng cười tươi như vậy bao giờ, nàng thế nhưng
lại để tên đó hôn lên má. Thâm tâm Tần Thiên đột nhiên muốn phát hỏa.
Hắn oán hận nói, “Sao em có thể tùy tiện để người khác hôn lên má?” Yên
Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, “Ca, là anh nói em kết giao bạn trai đi.” Tần Thiên không còn lời nào để nói. Suốt cả đêm hắn bày bộ mặt đen xì dọa
người, Yên Vũ biểu tình lạnh lùng như trước, nhưng trong đáy mắt vẫn ẩn
hiện chút ý cười cùng hi vọng mong manh, chính là Tần Thiên vội vàng nín thở không nhìn đến.
Đến ngày sinh nhật mười bảy tuổi của Yên Vũ, là đại tiểu thư của Tập đoàn tài chính Tần thị. Nên buổi tiệc sinh nhật của nàng đương
nhiên long trọng đẹp đẽ vô cùng, Tần Thiên tận lực vì nàng chuẩn bị tổ
chức buổi tiệc, hoa tươi tốt nhất, đầu bếp tốt nhất, rượu cũng là tốt
nhất, chỉ cần Yên Vũ có thể cao hứng, tốn một chút tiền hắn cũng không
bận tâm. Kết quả buổi tiệc sinh nhật rất thành công, Yên Vũ mang theo
bạn trai ở trong đám người đùa giỡn, Tần Thiên ngay đến cười cũng nặn
không nổi, hắn rầu rĩ ngồi một góc, nhìn bạn trai Yên Vũ thân thiết ôm
eo nàng, vô tình hữu ý đều ghé bên tai ngửi trộm mùi hương trên người
nàng.
Hắn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, đây là thẳng quỷ
chết bầm nhà ai, vừa nhìn đã biết không có gì tốt. Ở đâu đó trong lòng
liền nổi lên một trận ghen tuông vô cớ, thậm chí người nọ chỉ cần có một hành động nho nhỏ nào, cũng khiến hắn muốn bổ nhào tới giết người ta.
Điều này làm cho Tần Thiên hoảng sợ. Sau đó hắn tự nói với chính mình,
tự nói anh cả như cha, hắn chiếu cố Yên Vũ lâu như vậy, khó tránh có
loại cảm giác con gái bị người đàn ông khác cướp mất mà ghen tị.
Đúng, chính là như vậy, chính là như vậy mà thôi. Một lần lại một lần thôi miên bản thân, lại thủy chung không ngừng nốc rượu.
Ngày hôm sau Tần Thiên ôm một đầu đau nhức mãnh liệt thức dậy,
di chứng say rượu qua đi, hắn cúi đầu rên rỉ dùng tay xoa huyệt Thái
Dương. Chậm rãi ngồi lên, muốn đi lấy một ly nước. Kết quả vừa kéo chăn
lên, làm hắn kinh hãi chính là trên người không có một mảnh vải, theo
bản năng hắn nhìn sang bên cạnh. Một cô gái tóc dài ngọt ngào cuộn mình
say ngủ. Hắn cau mày cố nhớ lại chuyện đêm qua, không có chút ấn tượng
nào, khẽ thở dài, với hắn mà nói, tình một đêm cũng không phải vấn đề gì to tác. Bồi thường cho đối phương nhiều một chút, nếu không phải lên
báo thì tốt rồi.
Cô gái đang ngủ bên cạnh đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, sau đó vô
thức xoay người lại. Tần Thiên trợn trừng hai mắt, người trên giường là
phụ nữ nào cũng được, trên đời này chỉ cần có tiền đều có thể giải quyết được, nhưng vì cái gì lại là Yên Vũ! Cô em gái giữ trong tay sợ đau
ngập trong miệng sợ tan kia của hắn, sao hắn có thể mượn rượu xâm phạm
nàng được chứ, mắt thấy trên hai bờ vai nhỏ vẫn còn những dấu hồng ngân
nhợt nhạt, hắn càng thêm xác định chính mình đã làm nên chuyện không thể tha thứ kia. Kinh hãi, đầu hắn muốn đau cũng đau không nỗi, hắn dùng
tốc độ nhanh nhất đứng dậy, sau đó như trốn chạy mà phóng vụt ra ngoài.
Hắn mới rời đi xong, thiếu nữ vẫn giả bộ ngủ trên giường đột nhiên nhếch môi cười, ẩn ẩn có chút đắc ý.
Tần Yên Vũ thật không ngờ là, Tần Thiên kia quá nhát gan, lại có thể sợ tới mức chạy về Anh quốc. Nàng tức tới phát run, tên đàn ông
ngốc, rõ ràng là thích nàng, nhìn thấy nàng ở cùng người con trai khác,
ghen tị tới mức muốn giết người, lại sợ hãi không dám thừa nhận. Nàng
nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm, Tần Thiên tuyệt đối trốn không
thoát, nàng đã xác định phải là hắn.
Tần Thiên có một một người bạn phi thường tốt hồi đại học tên là Vương triết, theo yêu cầu của Tần Thiên, thay hắn chăm sóc Yên Vũ khi
hắn ở Anh quốc, Vương triết cũn