
chỉ còn lại mỗi
cảm giác thán phục, so sánh với chính mình, cô bé thật sự là rất dũng
cảm, có thể kiên định như vậy theo đuổi tình yêu. Lưu Nguyệt vô thức
nhìn về phía Hiệp Hàm, y vuốt mày cười yếu ớt nhìn nàng, sau đó vươn
tay, đem nàng ôm vào lòng. Lưu Nguyệt nhịn không được cảm thán, so với
Yên Vũ, nàng thật sự hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Chuyện xưa kể xong, thấy mọi người đều không có động tĩnh gì.
Tần Thiên khóe miệng mang ý cười, vừa nắm chặt tay Yên Vũ, lặng lẽ trấn
an cô bé. Vừa nói, “Yên Vũ làm việc tùy hứng, tuy chỉ ở trên game, nhưng lại đem cho mọi người không ít phiền toái.” Mọi người như vừa mới bước
ra từ câu chuyện dần dần thanh tĩnh lại, Thiển thiển cũng mỉm cười nói,
“Trước kia thật thực chán ghét cô bé, cảm thấy nàng là cố tình gây sự,
hiện tại biết rõ nguyên nhân, bội phục nàng còn không kịp, sao có chuyện hận gì được.” Sau đó Thiển thiển quay đầu nhìn vào mắt Tần Yên Vũ,
thành thật nói với cô bé, “Tiểu vũ, ngươi thực rất giỏi!” Diệp hi cũng
nhịn không được đồng ý, “Đúng vậy, một cô bé dám theo đuổi hạnh phúc của chính mình không nhiều, đặc biệt là chấp nhất như ngươi vậy.”
Yên Vũ theo bản năng nhìn về phía Lưu Nguyệt, trong suốt quá
trình nháo nhào trong game kia, người cô muốn xin lỗi nhất chính là Lưu
Nguyệt. Lưu Nguyệt biết cũng hiểu ý tứ, nàng tựa vào trong lòng Hiệp Hàm cười khẽ, “Ta cho tới bây giờ đều không có ý trách ngươi, hơn nữa ta
thật sự hâm mộ dũng khí của ngươi, nếu ta có một nửa dũng khí như ngươi, bọn ta sẽ không phải kéo dài lâu như vậy.” Khi nói chuyện nàng khẽ liếc mắt nhìn Hiệp Hàm, Hiệp Hàm siết tay ôm chặt nàng vào lòng, bày ra bộ
dạng chỉ có người trong cuộc hiểu.
Mấy anh chàng còn lại thì càng không cần phải nói đến thù oán
gì, đặc biệt là sau khi biết rõ nguyên nhân nữa. Yên Vũ từ đầu buổi gặp
mặt tới giờ, sắc mặt từ chau mày chuyển thành nhẹ nhõm. Tần Thiên để ý
thấy, sau khi kể chuyện xong, hiện tại đã quá 11 giờ, hắn cũng biết bọn
Hiệp Hàm và mấy người kia ở thành phố L, vì thế đề nghị, “Dù sao game
cũng được bảo trì đến 8 giờ tối mai, hiện tại cũng đã trễ. Đêm nay ở lại đây đi.”
Cả đám họp lại bàn bạc, cũng không ý kiến gì. Tần Thiên thập
phần nhiệt tình muốn tiếp đãi cả bọn, Lưu Nguyệt thế mới biết được,
nguyên lai tập đoàn tài chính Tần thị ngoại trừ kinh doanh mảng game ra, còn kinh doanh khách sạn. Lúc này người đi đặt phòng là Tần Thiên, cho
nên thời điểm nhận phòng, làm Lưu Nguyệt kinh hỉ không thôi. Nàng cùng
Hiệp Hàm ở cùng phòng! Hơn nữa là phòng tình nhân. Đột nhiên nàng cảm
thấy Tần Thiên rất hiểu ý người khác.
Tựa hồ nhìn thấy nàng âm thầm cười trộm, Thiển thiển cùng Diệp
hi canh me, kéo Lưu Nguyệt qua một bên. Bình thường đều chỉ có ba cô
nàng tụ lại bàn mưu tính kế, hiện tại lại nhiều thêm một Yên Vũ. Yên Vũ
cũng tốt đến ngoài dự đoán, nhào vào cùng xem mọi người bàn chuyện.
Thiển thiển vừa thấy cô nhóc liền đối với nàng ta nháy mắt một cái, “Yên Vũ, dạy bảo nàng tốt vào, đêm nay liền đem lão đại xử tử tại chổ!” Yên
Vũ nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. “Ta không biết đâu a.” Diệp hi tiến lại chế nhạo nàng, “Tần Thiên không phải nói sinh nhật đêm đó, các ngươi đã kia kia rồi sao.” Yên Vũ cẩn thận quay đầu lại nhìn
nhìn Tần Thiên, thấy đám đàn ông bọn họ vẫn đang nói chuyện phiếm, không chú ý tới nơi này.
Nên mới hướng ba cô nàng nói, “Ngày đó hắn say không biết gì,
mất hết ý thức. Ta chỉ đem hắn cởi hết, rồi tự cởi áo nằm bên cạnh, sau
đó tự tạo vài dấu đỏ trên người, làm cho hắn tưởng nhầm là hôn ngân, nên hắn mới tin thôi.” Yên Vũ nói xong có chút ngượng ngùng, Thiển thiển
dùng ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn nàng. “Yên Vũ, mưu kế này rất
được!” Lưu Nguyệt nghe xong uể oải nói, “Hiệp Hàm cho tới giờ cũng chưa
từng say rượu, ta ngay cả cơ hội cũng không có.” Diệp hi không tốt nói,
“Vậy ngươi tự mình chủ động lăn y trên giường đi.”
Yên Vũ cũng xấu hổ nói, “Kỳ thật ta cũng muốn cùng Tần Thiên
tiến thêm một bước, nhưng là hắn chê ta nhỏ, kiên trì muốn năm sau mới
cùng ta qua lại.” Lời của nàng, vô tình hấp dẫn lực chú ý của ba cô
nàng. Lưu Nguyệt như tìm được bạn đồng cảnh ngộ, lôi kéo tay nàng nói.
“Yên Vũ, ta và ngươi rất giống nhau, chính là Hiệp Hàm cũng không ấy với ta, nhưng rõ ràng ta đã trưởng thành rồi mà.” Thiển thiển lại chửi tục, “Đó là bởi vì ngươi không mị lực a.” Diệp hi cũng an ủi vỗ vỗ bả vai
Lưu Nguyệt.
Ngược lại Yên Vũ kéo Lưu Nguyệt nói, “Đêm nay là cơ hội, các
ngươi không phải ở cùng một phòng sao. Ngươi có thể chủ động a!” Lưu
Nguyệt quyết tâm gật đầu. Sau đó Yên Vũ lại thẹn thùng nói, “Vừa rồi ta
không tốt nói muốn ở lại chơi với các ngươi, cho nên Tần Thiên cũng đặt
một phòng. Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau nỗ lực nha!” Lưu Nguyệt vừa
nghe lời này, lập tức hiểu ý nàng, hai cô nàng nhìn nhau cười.
Hiệp Hàm đưa Lưu Nguyệt về phòng, vừa mở cửa Lưu Nguyệt đã ngây
ngẩn cả người. Oa! Rất ấm áp cùng sang trọng a, đập vào mắt nàng chính
là chiếc ghế sô pha tình lữ màu trắng đục, còn bài trí cũng rất đáng
yêu, tầng tầng lớp lớp những bức màn lụa trắng. Lưu Nguy