Polaroid
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324693

Bình chọn: 8.00/10/469 lượt.

có một vị đến rồi mà?

Sao lại thay người khác nhanh như vậy? Vị quan trước kia đi đâu rồi?”

“Vị quan trước kia a. Vị ấy thật đúng là số khổ, đang yên đang lành không

có chuyện gì lại nằng nặc đòi đi xem tình hình lũ lụt, kết quả vừa tới

đây không lâu, đã bị sơn tặc giết, còn kéo theo hai huynh đệ của chúng

ta!” Một nha dịch lắc đầu thở dài, tiếp lời, “Ngươi nhìn xem, huyện Mậu

đã đến nước này rồi, có đi kiểm tra tình hình lũ lụt thì phỏng có ích

gì? Có thể mang đến lương thực cho chúng ta sao? Con người của vị quan

kia không tồi, ít nhất khi hắn ở đây chúng ta còn có đồ ăn. Bất quá

chính là bộ dạng nhìn đã thấy xúi quẩy, rõ ràng là đại quan mà gầy

nhẳng, mà hình như, sắc mặt còn tái nhợt, trắng đến dọa người, ngươi nói coi…Quái, ta sao cảm thấy bộ dạng của tiểu huynh đệ rất quen a?”

“Thật sao? Ngươi cảm thấy ngươi quen ta à?” Ta lạnh lùng cười, “Có phải không chỉ là quen mặt, mà cả việc cho các ngươi đồ ăn, cũng rất quen thuộc,

phải không?”

“Ngươi là…Ngươi, là huyện lệnh!” Đám nha dịch kia toàn

bộ đều ngẩn người, sau đó một người gào lên, miếng bánh bột ngô liền từ

trong miệng của cả đám ào ào rơi xuống. Sau đó bọn chúng thấy ta hừ lạnh một tiếng liền vội quỳ rạp xuống, dập đầu nói bản thân có mắt như mù,

ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng không nhận ra. Ta tuy rằng thật tức

giận, nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ cũng đành bất đắc dĩ bảo bọn họ đứng lên. Bọn nha dịch vội vàng hỏi ta làm sao thoát khỏi tay bọn sơn tặc,

lại hỏi có phải ta chết không siêu thoát nên về đây báo mộng cho bọn

hắn, ta không biết phải trả lời thế nào, liền nói thẳng ta không phải là huyện lệnh Diệp Hoa Đường của họ, mà chỉ là đệ đệ của ngài ấy mà thôi.

Ta cũng không thể nói ta là muội muội của Diệp Hoa Đường được? Dù sao bây giờ ta cũng đang mặc quần áo của nam.

Sau khi biết chân tướng, những người này mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra

trong bọn họ không phải ít người nghĩ ta là hồn ma trở về. Ta cũng không có tâm tình nhiều lời với họ, liền hỏi thẳng ca ca ta mất tích ở chỗ

nào, khi nào thì mất tích. Có lẽ bởi vì có đống đồ ăn vừa rồi, nên bọn

nha dịch mới trở nên thân thiết với ta, kể lại cặn kẽ mọi chuyện. Ca ca

ta mất tích trong một cái động trên núi gần huyện Mậu, lúc trước nơi này cũng đã nghe nói có sơn tặc, bất quá bởi vì huyện Mậu quá nghèo, nên

sơn tặc cũng không thèm ghé thăm nơi này, vì thế nên mọi người cũng

không đề phòng, không ngờ lần này vừa mới rời khỏi huyện, tri huyện đã

bị bắt đi.

Đám nha dịch còn nói một chuyện kì quái khác. Theo ý bọn

họ, tri huyện hôm đó xuất môn, quần áo cũng mặc không khác gì đám nha

dịch. Nhưng sau đó, hai vị huynh đệ của bọn hắn thì chết oan uổng, còn

tri huyện thì không thấy đâu, thật sự quá kỳ lạ. Bọn họ ra ngoài cũng

không mang theo bất kì tài sản gì, lại đi cùng tri huyện, tại sao sơn

tặc lại chỉ giết mình họ, còn tri huyện thì lại thả ra chứ?

Ta nghe

trong lời nói của bọn họ lộ ra vẻ nghi ngờ ca ca ta bán đứng người khác, bản thân thì đào tẩu, khiến ta rất tức giận, bọn họ sao có thể nói như

vậy? Ca ca ta không phải loại người đó! Huống hồ ca ca đi thị sát chuyện lũ lụt, là vì muốn tốt cho dân chúng huyện Mậu, tại sao bọn họ không

những không chịu hiểu, lại còn hoài nghi hắn!

Mặc kệ bọn họ, ngày mai ta nhất định phải đến nơi đó một chuyến. Sống phải thấy người, chết

phải thấy xác, ta nhất định phải đem ca ca mang về! Tuy là nói như vậy, nhưng muốn trà trộn đi vào trong núi, cũng phải tốn

khá nhiều công sức. Ta không phải là tướng quân, trong tay không có binh lính, cũng không có bản lĩnh dẫn theo dân trong huyện lên núi truy bắt

sơn tặc, cho nên chỉ có thể tận lực tìm cách trà trộn đi vào.

Đến

huyện Mậu, trên người ta vốn mang theo không ít vàng, hiện tại xem ra

tạm thời chưa biết dùng thế nào, nên tìm một chỗ kín đáo, chôn vàng

xuống dưới đất để dự phòng về sau. Về phần lương khô, ta giữ lại một ít

cho bản thân, phần còn lại đều để cho bọn nha dịch ăn. Hi vọng là có đồ

ăn rồi, bọn họ có thể chống đỡ đến lúc ta cứu được ca ca hoặc là tri

huyện mới nhậm chức đến, mà không bị chết đói.

Hỏi thăm dãy núi bị

bọn sơn tặc chiếm đóng xong, mặc cho bọn nha dịch nỗ lực giữ lại, ta vẫn quyết định đem giầy vải đổi thành giầy rơm, lại ở trên mặt bôi lên ít

bùn đất, nỗ lực làm cho khuôn mặt của bản thân trở nên mơ hồ không rõ,

sau đó nắm lấy con ngựa già vì mấy hôm nay chỉ được ăn cỏ khô mà càng

gầy hơn, một người một ngựa thẳng hướng tới “Hắc phong sơn”.

Ngọn núi này cũng không phải là núi cao hiểm trở, cho nên ta đoán đám cướp này

cũng là mới lập nên. Ta giục ngựa đi, mới vừa đến chân núi, đã có vài

người cầm vũ khí trong tay, khuôn mặt hung ác vây quanh ta, quát lớn:

“Người nào? Đến đây làm gì!”

Ta giả bộ bị họ dọa cho sợ hãi, lùi ngựa lại phía sau mấy bước, sau đó cả người run rẩy, lắp bắp nói, ta là nạn

dân không còn nhà để về, muốn theo đại vương các ngươi, hi vọng các đại

ca thương xót, cho ta cùng tham gia cướp với họ để có cơm ăn.

“Ngươi

muốn làm cướp?” Một nam tử hoài nghi nhìn ta, ta vội vàng túm ngựa, nói

với họ con ngựa này chín