
i gửi đến một phong thư, cha ta
xem xong thư liền biến sắc, cũng không chịu nói nội dung, chỉ đem bản
thân mình khóa trong phòng, ngày hôm sau liền phát bệnh.
Cha ta vừa
ốm, trong nhà nhất thời hoảng loạn, ta cũng không khỏi hoảng hốt, cảm
thấy có thể là ca ca đã xảy ra chuyện, thừa dịp nửa đêm lẻn vào phòng
của cha trộm thư, mở ra xem, phát hiện phong thư này là do thư đồng của
ca ca viết. Bên trong tuy rằng không có đề cập đến độc trên người ca ca, bất quá nội dung còn tệ hơn.
Trong thư thư đồng nói, ca ca đến huyện đúng lúc lũ lụt nghiêm trọng, dân chạy nạn khắp nơi tràn đến, quan tiền nhiệm thì đã đem cướp đoạt hết mồ hôi nước mắt của nhân dân sau đó bỏ
chạy, để lại cho ca ca một cục diện rối rắm.
Ca ca ta sau khi đến vội vàng bỏ vàng ra đổi lấy lương thực, phân phát cho dân trong huyện.
Kết quả là, mấy ngày trước hắn dẫn theo vài người đi ra ngoài xem xét tình
hình lũ lụt, ngoài ý muốn lại bị một đám sơn tặc bắt được, sau khi mọi
người đi tìm, ở bờ sông phát hiện thi thể của hai gã sai dịch đi cùng ca ca, còn ca ca thì không rõ tung tích.
Ca ca…Đi nơi nào? Bị giết chết sao?
Không, nếu chưa tìm được thi thể, cũng có khả năng ca ca ta chưa chết. Có thể
mục đích của sơn tặc là tiền hoặc là một cái gì đó khác. Bọn họ giết
chết hai sai dịch, nhưng lại không giết ca ca, như vậy nhất định là muốn dùng ca ca ta để đổi lấy một cái khác.
Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải đến huyện Mậu một chuyến.
Không thể chờ triều đình phái người đến bình định dân loạn. Ta nhất định phải tự mình đi một chuyến, thuyết phục sơn tặc thả người, nếu có Văn Tài
huynh ở đây thì tốt rồi…
Hắn ở đây thì tốt rồi.
Nhưng mà bây giờ
thì sao? Hắn không ở đây, ta lại không thể dựa vào người khác. Dù nói
thế nào, cha ta nhất định sẽ không đồng ý, tuy rằng ông ấy không quan
tâm đến con gái mình, bất quá thân phận hiện tại của ta dù sao cũng là
con gái Diệp gia, theo suy nghĩ của ông ấy, chính là phải thành thành
thật thật không rời nhà một bước, cho đến tận lúc lập gia đình. Về những chuyện khác, không thể làm, cũng không nên làm.
Nhưng mà ta phải đi.
Nhất định phải đi.
Nhưng chuyện này tóm lại là ta không nên nhắc đến, ta mới chỉ nói thoáng qua
với mẹ, bà ấy lại chỉ biết lau nước mắt, muốn ta cùng nàng cùng nhau đến Phật đường quỳ lạy dâng hương, thỉnh cầu Bồ Tát mở lòng từ bi, thả cho
ca ca trở về. Sau đó bà ấy lại trách cứ ta không ở trường học hành tử
tế, vì thế mà ca ca mới không có chức quan tốt, làm hại hắn bị phân công đến địa phương đó, bị sơn tặc bắt đi, hết thảy là tại đứa con gái vô
dụng là ta.
Người mẹ kích động không ngừng rơi lệ mà ta thấy lúc mới
về nhà đã chẳng còn. Con trai bà ấy mới là quan trọng nhất. Ta cũng
không muốn biết bọn họ vào lúc ta không có mặt ở đây đã định đem ta đi
trao đổi lấy cái gì. Cho nên ta nhất định phải rời khỏi đây, để họ vĩnh
viễn không bắt được ta.
Mấy ngày sau, ta để lại một phong thư, cưỡi
một con ngựa gầy trơ xương, mang theo vàng, vũ khí và lương khô, lén lút bỏ đi. Bởi vì nơi đó nguy hiểm, ta cũng không mang theo Mộc Cận, mà
trước đó bảo nàng mang theo thư tay của ta, giúp ta đi một chuyến đến
Hàng Châu.
Nếu nàng biết ta muốn đến huyện Mậu, nhất định sẽ sống
chết đòi đi cùng. Nhưng mà vì ta không muốn để nàng đi, nên mới phải
dùng biện pháp này đuổi nàng. Cũng thuận tiện báo cho Mã Văn Tài ta hiện tại không ở Diệp gia nữa. Lúc trước, ta có nói với mẹ về việc tìm người đi cứu ca ca, sau không hiểu sao lại truyền đến tai cha. Tuy rằng ta
cũng không nói rõ tự mình đi, xong hắn vẫn đề phòng, cẩn thận sai thêm
nhiều người trông chừng ta.
Cũng may mà ca ca còn có nhóm thị thiếp,
các nàng vừa nghe nói ca ca ta sinh tử không rõ, đại đa số đều la hét
phải rời khỏi đây, cũng không biết ca ca từ nơi nào tìm ra đám nữ nhân
này, xem đến xem đi cũng không phải là loại tử tế, ở trong Diệp phủ hoàn toàn chính là lũ sâu mọt. Cha ta đã sớm xem đám thị thiếp này không vừa mắt, hiện tại thấy các nàng nháo nhào đòi đi, dứt khoát kêu người đến,
đem bọn họ bán hết ra ngoài, khiến cho bên trong Diệp phủ hỗn loạn. Nhân cơ hội ấy, ta liền lặng lẽ chuồn đi, một người một ngựa rong ruổi chạy
đến huyện Mậu.
Tin tức ca ca mất tích đã bị dân bản xứ báo cáo lên
triều đình, huyện Mậu đã loạn nay lại càng loạn hơn, nếu không có gì bất ngờ, thì triều đình sẽ sớm điều động người mới đến. Còn nhân lúc Huyện
lệnh mới chưa tới, ta phải cố nắm chắc thời gian này, miễn cho đến lúc
đó bị ngăn không cho vào.
Một đường đi thẳng đến huyện Mậu, cùng với
lần trước đi bằng đường thủy hoàn toàn khác biệt, lần này bởi vì đi bằng đường bộ, nên trên đường khắp nơi nhìn thấy nạn dân, bọn họ quần áo tả
tơi, kết thành từng đội người đi lại trên đường lớn, cũng không biết
định đi đâu. Trong số đó có một ít người thoạt nhìn tương đối cường
tráng, một khi thấy trên đường có con nhà giàu có đi qua, sẽ mở to mắt
nhìn chằm chằm người đó, khiến cho những người này hoảng sợ vội vàng
chạy, không dám lưu lại lâu.
Ta cưỡi một con ngựa già gầy trơ xương,
quần áo trên người cũng là đồ vải thô đã