
xâm
nhập, mùi thuốc lá nồng nặc.
Tư Niệm nhíu mày, cô
không hút thuốc lá, thậm chí còn bị dị ứng nhẹ với mùi thuốc. Trước kia khi còn
đi học anh chưa bao giờ hút thuốc, giờ sau nhiều năm, thuốc lá đã thành một thứ
không khỏi rời tay anh mất rồi, không biết suốt mấy năm qua anh còn có thêm bao
nhiêu thói quen xa lạ với mình nữa?
"Có phải không thích
mùi thuốc lá không?" Anh tạm ngừng, nhanh gọn xác nhận.
Tư Niệm ậm ừ, đúng lúc
muốn giải thích mình bị dị ứng với mùi thuốc thì anh đã nhanh chóng chặn miệng
cô lại, không để cô có thời gian trả lời. Tư Niệm chớp mắt mấy cái, cuối cùng
nhắm mặt lai, cam chịu để mùi thuốc tùy ý tràn ra.
Nếu không phải Trình
Thần.
Nếu không phải Trình
Thần, nhất định cô sẽ đẩyngười đàn ông hút
thuốc này ra.
Nhưng làm sao có thể
không phải anh.
Suốt bao nhiêu năm qua,
cô thậm chí chưa từng có bất kì ý đồ nào với những người khác.
Cuối cùng anh đặt cô
xuống giường, ánh mắt đã trở nên nóng bỏng.
Tư Niệm mãi mới tìm được
chút lý trí, nhỏ giọng thì thào: "Trình Thần, ban ngày..." Anh ậm ừ,
buông cô ra, kéo rèm cái "roạt", lại quay về giường. Cô liều mạng bao
cơ thể bằng chăn bông, không để anh vén chăn lên.
Trong phòng tối, lại
không có đèn, ánh mắt anh vẫn rất sáng. Anh chỉ chống tay, nhìn Tư Niệm mặt
đang đỏ bừng kia, không nói gì.
Tư Niệm bị anh nhìn đến
mức sắp không thở nổi, giữ chặt chăn, cố gắng khuyên anh không nên háo sắc như
thế: "Không phải có rất nhiều người đang chờ anh à..."
Anh nhìn chiếc đồng ở cổ
tay trái: "Không vội."
Sau đó tiện tay cởi chốt,
tháo đồng hồ xuống, đặt lên tủ ở đầu giường.
"Khi đó anh không
tìm thấy em." Anh chống đầu nhìn cô, "Rất khó chịu. Em thích giận
dỗi, anh tưởng em chỉ mất tích tầm hai ngày để anh sốt ruột, nào ngờ suốt mấy
tháng không tìm được em."
Tư Niệm mím môi, khẽ đau
lòng.
"Vốn muốn mua hai
chai rượu, uống say rồi sẽ không tìm em nữa, nào ngờ lại xui xẻo mua nhầm rượu
giả. May mà được người ta phát hiện rồi đưa đi cấp cứu. Lúc ấy rất khó chịu,
sau lại phải học lại một năm." Anh kéo một góc chân cô đang cầm, xốc lên,
ôm cô vào lòng, môi cong lên một góc rất đẹp, lặng lẽ mỉm cười một lúc rồi mới
nói tiếp, "Em nói xem, anh cũng sắp ba mươi đến nơi rồi, sao lần nào thấy
em cũng nhớ đến những chuyện năm mười mấy tuổi thế?"
"Sau đó thì
sao?" Cô hỏi anh, rõ ràng đã qua rất lâu rồi nhưng vẫn không kìm được căng
thẳng.
Đó là một lỗ hổng quá lớn
sau một khoảng thời gian quá lâu. Cô chỉ nghe được tin về anh qua những cuộc
phỏng vấn sau khi anh nổi tiếng. Anh chưa từng nhắc về thời đi học, hình như đó
là một cái kiêng kị vô cùng lớn.
"Sau đó à?" Anh
hình như đang nhớ lại.
Sau đó sẽ không có sau đó
nữa.
Tất cả mọi thứ đều bắt
đầu từ một nụ hôn thật sâu.
Cô nhanh chóng nhắm mắt
lại, cuối cùng không chịu được nữa, nước mắt lưng tròng: "Không được đâu,
đau..."
...
"Thử lại nhé?"
...
"Không được không
được, đau chết mất..."
Tư Niệm mắt ầng ậc nước,
lên án.
Trình Thần không dám thử
nữa, chỉ dùng tay lau nước mắt cho cô, cuối cùng nước mắt nhiều quá, anh đành
phải túm lấy hộp khăn giấy, đưa mấy tờ cho cô lau. Tư Niệm oán hận cắn tay anh,
sau khi trút hết hung ác trong lòng mới hỏi anh: "Cuối cùng anh có biết
hay không?"
...
"Có kinh nghiệm về
mặt lý thuyết." Trình Thần dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Anh
từng đạo diễn mấy cảnh giường chiếu..."
Tư Niệm trợn mắt, nghe
được tiếng 'thịch' trong lòng: "Nhiều năm thế mà anh vẫn chưa từng có bạn
gái à?"
Trình Thần thở dài nhẹ
nhõm: "Nếu có bạn gái thì còn có thể có chuyện này với em sao?"
Tư Niệm bỗng nhiên yên
lặng: "Cả bạn cùng giường hay đại loại thế cũng không có à?"
...
Trình Thần cẩn thận lau
nước mắt cho cô xong cô mới thích thú chui vào trong chăn, ôm anh thật chặt,
cảm nhận được làn da nóng hổi dính mồ hôi của anh, bỗng đùa một câu rất vô
nghĩa: "Đạo diễn Trình, anh thật đáng thương, bao nhiêu năm qua vẫn phải
tự mình lao động (* ý chỉ DIY ấy)..."
Lời còn chưa
dứt, Trình Thần đã xách cô ra khỏi chăn: "Có phải hết đau rồi không?"
"Vẫn đau..."
Đến tận lúc ăn tối mắt Tư
Niệm vẫn hơi sưng, thỉnh thoảng lại oán hận nhìn Trình Thần.
Cách xếp chỗ ngồi quả
thật quá khôi hài, bên trái Trình Thần là cô, bên phải vốn là chỗ của một nhà
sản xuất, không ngờ lại bị Đông Giai đoạt trước. Vừa ngồi xuống, Đông Giai đã
tìm được một chủ đề rất nghiêm túc, ngồi thỉnh giáo Trình Thần, Thẩm Triết vẫn
cười đến híp tịt hai mắt lại, liên tục nháy mắt ra dấu cho Tư Niệm.
Lúc đĩa thịt gà được bê
lên, Trình Thần gặp trước một miếng cho Tư Niệm.
Tư Niệm dùng đũa chọc
thịt gà: "Có da."
Trình Thần gắp miếng thịt
vào bát mình, lột da, sau đó lại đặt vào bàn cô.
Cô cho vào miệng cắn rồi
lại nhả ra: "Béo quá."
Trình Thần im lặng gắp
khoai tây cho cô.
"Nhạt quá."
Trình Thần vẫn không nói
gì, gắp cải trắng muối cay đặc sản của Tân Cương vào bát Tư Niệm.
Đông Giai quả nhiên rất
anh dũng, còn cười nhìn Tư Niệm, ra vẻ quan tâm: "Biên kịch có phải không
quen ăn đồ ăn của Tân Cương không? Thịt gà này vốn phải nấu như thế,