Snack's 1967
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326510

Bình chọn: 7.00/10/651 lượt.

i đổi bảng kí tên. Mấy hôm sau cô

nhận được bưu kiện Tô Dương gửi tới, không biết Tô Dương bận rộn gì mà

kỳ nghỉ vừa rồi cô vẫn chưa gặp được cậu ta, đều là gọi điện thoại, lần

nào cũng chỉ có mấy câu hỏi như: “Tô Ái Ái, cậu đang làm gì?” “Tô Ái Ái, cậu vui vẻ không?” Gần đâ có đa dạng hơn một chút: “Tô Ái Ái gửi bưu

kiện đến trường cậu có được không?”

Tô Ái Ái hỏi cậu ta gửi cái gì, cậu ta lại không nói.

Haiz

Tô Ái Ái tò mò mở ra, không ngờ lại là một quyển sách, không dày lắm, giấy khá đẹp, trông không tệ, tranh minh họa được vẽ ngay ngoài bìa mặt

sách, là tác phẩm của một tác giả người Nhật, vừa tháy tên sách Tô Ái Ái đã ngây người – Nước có linh tính

Cả một buổi chiều, Tô Ái Ái cuộn mình trong chăn, đọc từng trang từng

trang một thật kỹ càng, trong sách nói: Nước có linh tính, dung mạo của

những người thí nghiệm đều rất khác nhau, ảnh chụp tinh thể nước đều ở

-5 độ trong phòng lạnh, đều dùng phương pháp chụp ảnh siêu tốc để chụp

lại.

Chuyện kỳ lạ xảy ra, lúc người

thí nghiệm tức giận hoặc nói những lời không tốt với nước, các tinh tể

nước sẽ trở nên hỗn loạn và rất xấu xí, nhưng nếu người thí nghiệm nói

với nước những lời dễ nghe hoặc mỉm cười, các tinh thể nước sẽ bày ra

những tư thế cực kì xinh đẹp. Điều kỳ lạ chính là, hình dạng của tinh

thể còn có khác nhau nếu trong phòng bật những giai điệu khác nhau.

Sau khi Tô Ái Ái đọc đến trang cuối cùng, có một thẻ kẹp sách rơi ra. Cô

nhặt lên, là nét chữ của Tô Dương, rất ngay ngắn, giống như chữ viết của học sinh tiểu học, kể cả những chữ đơn giản cũng rất vuông vức, nét chữ như vậy không thể quen thuộc với cô hơn nữa, những công thức vật lý

từng tràn ngập trong cuốn vở ôn tập của cô cũng được viết từ những con

chữ thế này.

Trên thẻ kẹp sách từng nét bút viết nên dòng chữ: Nếu tâm như chỉ thủy, nước sẽ mỉm cười.

(Tâm như chỉ thủy: một câu trong thơ của Bạch Cư Dị, có nghĩa là tâm trạng bình tĩnh, không có chút tạp niệm nào.)

Năm học mới bắt đầu vào chính giữa mùa

đông. Có một hôm, mấy cô nàng lười biếng trong phòng kí túc của Tô Ái Ái dậy sớm hiếm thấy để chiếm nơi có địa hình thuận lợi cho việc phơi

chăn.

Khu kí túc xá nữ được xây theo

kết cấu vòng tròn. Mỗi cửa phòng đều được trang trí bằng hoa văn kẻ

caro, trên lan can, trên tay vịn cầu thang, trên dây phơi quần áo…hễ cứ

là một nơi ánh nắng có thể chiếu tới thì đều được trưng dụng hết, phơi

chăn còn có thể chuyển vị trí tùy theo hướng của mặt trời.

Sáng sớm, kí túc mở cửa. Cửa vừa mở ra đã có vài nữ sinh đầu tóc vẫn còn bù

xù tay ôm chăn, chân chạy lạch bạch tìm một nơi phù hợp nhất, ra tay

chiếm đoạt đất công! Đó đã trở thành cảnh tượng cực kì phổ biến trong

khu kí túc xá nữ của đại học S.

Tô Ái Ái cũng được Tôn Tiểu Mỹ bồi dưỡng trở thành cao thủ chiếm đất, không

phải vì muốn để cho cái chăn phục vụ cô cả đêm được hưởng thụ một chút

hơi nắng mặt trời mà làm thế là để khi cô quản lý kí túc xá đến kiểm tra thì không cần phải gấp chăn.

Tháng

giêng, thành phố miền nam này bắt đầu có tuyết rơi, vườn trường u ám tối tăm

mọi ngày thoắt cái được một màu trắng tuyết bao phủ, rất mới lạ,

bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều cầm di động chụp ảnh liên tục, trên

mặt cô nữ sinh nào cũng đỏ ửng vì lạnh, nhưng khi chụp ảnh thì nụ cười

lại vô cùng rực rỡ.

Đám bạn trong

phòng kí túc của Tô Ái Ái cũng cầm máy chụp ảnh đi ra ngoài làm đỏm dáng một hồi, đem công lực chụp ảnh của bản thân từ trong kí túc xá phát huy tận ra ngoài khu kí túc.

Tô Ái Ái

thích mùa đông, nhưng điều duy nhất cô không thích chính là cứ vào mùa

này là chân tay cô lại kém linh hoạt đi bao nhiêu, trên đường những ổ gà ổ voi cũng được phủ một lớp băng mỏng, cô cứ trượt chân một cái là lập

tức té ngã, ngày nào cô cũng té ngã đến vài lần.

Môn thể dục tự chọn cô đã chọn môn cầu lông, bởi vì môn đó là môn không cần đến sự phối hợp của tay và chân nhất.

Tôn Tiểu Mỹ vừa khoác tay cô vừa nói chuyện, Tô Ái Ái đang kể lại một câu

chuyện cười trong lớp, vui vẻ đến mức hoa chân múa tay, đột nhiên bàn

chân bị trượt một cái suýt nữa thì ngã bệt xuống đất, may mà Tiểu Mỹ tay chân nhanh nhẹn, đã kịp thời kéo được áo Tô Ái Ái.

Ái Ái vỗ vỗ ngực: “May quá! May quá!”

Tiểu Mỹ cười cô: “Người như vậy không biết phải dùng đến bao nhiêu thuốc trị đau xương khớp nữa!!!”

Tô Ái Ái cười hì hì nói: “Không sao, tớ đã tổng kết rồi, lúc sắp té ngã

phải giữ bản thân thật bình tĩnh, dù thế nào cũng sẽ ngã, ngàn vạn lần

không được dùng tay chống xuống đất, nếu không tay sẽ bị trầy da, đau

đớn vô cùng, điều chỉnh trọng tâm của cơ thể sao cho chỉ có một nửa mông đập xuống đất, sau đó phải ngồi bệt xuống, không được làm khớp xương bị tổn thương, dù sao mông cũng có nhiều thịt, sẽ không đau!”

Tiểu Mỹ cười đến che miệng: “haha, nhiều đến mức có kinh nghiệm rồi!”

Tô Ái Ái nói: “Cái này gọi là ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó!”

Tiểu Mỹ véo má cô: “Cái này gọi là ngụy biện!”

Hai người cứ như vậy cầm vợt cầu lông vui vẻ đi lại trong sân vận động, ai

ngờ oan gia ngõ hẹp tiết thể dục của năm thứ hai vừa mới kết thúc xong.

A Đan đứng