
trong sân vận động, cách hai cô rất xa, lớn tiếng gọi: “Tô Ái Ái!”
Ngay cả bậc thang Tô Ái Ái vẫn chưa bước lên, nghiêng đầu liếc qua đó, A Đan và Âu Dương, hai người đang xách một túi đứng bóng rổ đi tới, trời lạnh như vậy mà hai người này chỉ mặc độc một bộ đồng phục thể dục, không hề sợ lạnh.
A Đan vẫn như trước, còn Âu Dương thực ra là đã lâu không gặp, Tô Ái Ái đem người tay ngắn cắn
người miệng mềm (ý là được người ta đối tốt thì sẽ đối tốt với người
ta), sau khi đã ăn món chân giò mà mẹ Âu Dương làm thì sẽ không giận Âu
Dương nữa, thực ra, cô biết những lời anh nói đều là sự thật nhưng đối
với một người hiểu rõ bản thân mình như vậy, cô cảm thấy vô cùng ngại
ngùng.
A Đan cười Tô Ái Ái: “Haha, không ngờ em cũng biết đánh cầu lông!”
Tô Ái Ái giận dỗi làu bàu: “Ai mà chẳng biết đánh cầu lông?” Vụng trộm
liếc mắt nhìn Âu Dương, người đó vẫn cầm túi bóng rổ, quay mặt nhìn về
phía sân tập.
Tô Ái Ái cho dù muốn
giảng hòa với anh, xóa tan ngại ngùng trước kia thì cũng không thể xuống nước trước được, mà con trai thì làm sao có thể để con gái mở lời
trước, thật quái gở!
A Đan nói: “Thôi được rồi, chờ anh và Âu Dương đi mượn vợt ra đánh đôi với bọn em nhé!” kéo Âu Dương đi mượn vợt.
Tô Ái Ái gật đầu, bước lên bậc thang, mắt vẫn liếc theo bóng lưng Âu
Dương, cô cũng hơi buồn bực một chút, đúng là đồ hẹp hòi, chuyện cũng
chẳng có gì to tát, cứ mở miệng nói một câu: “Được, cùng chơi đi!” thì
sẽ chẳng còn chuyện gì nữa, nhưng lần nào cũng chỉ biết cúi mặt xuống
thôi.
Haiz, đã bỏ lỡ mất cơ hội nói chuyện rồi.
Trong lòng đang nghĩ linh tinh như vậy, không chú ý đến lớp tuyết trên mặt
đường ở sân vận động, trượt chân một cái, người đổ về phía trước, xong
rồi, trước mặt mọi người lại trình diễn một màn đập mông xuống đất rồi.
Tô Ái Ái nhắm mắt lại, bỏ đi, dập mông thì dập mông, chẳng sao hết, không
ngờ lại có một cánh tay đột nhiên xuất hiện, vòng trước người cô, ôm lấy thắt lưng cô…
Tô Ái Ái sửng sốt, lập tức trợn to mắt, ngẩng đầu, chính là khuôn mặt phóng to N lần của Âu
Dương, có lẽ là vừa chơi bóng rổ xong, mái tóc màu mực ướt đẫm, làn da
người này đẹp đến mức có thể khiến con gái ghen tị, mịn màng như tơ lụa
của Bạch Nguyệt Nha, mặt anh gần đến nỗi sắp chạm vào chóp mũi cô,
khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy mụn ruồi nho nhỏ ở dưới vành tai.
Tô Ái Ái được đỡ liền đứng
thẳng người lên, nhưng đột nhiên lại nghẹn lời, chỉ thấy thân nhiệt ấm
nóng sau khi vận động của người nọ cũng truyền sang cả mặt mình, thoắt
cái cô cảm thấy nong nóng.
Cô cúi đầu thấy chiếc giày thể thao hiệu Đại Công Kê của anh ở ngay cạnh đôi giày
bé nhỏ xinh xinh của mình, anh lại đột nhiên từ phía sau vươn tay xoa
xoa đầu cô, thấp giọng mắng: “Ngốc quá!” Rồi lại không giống như người
đang mắng, mặt hiện lên vài tia trêu chọc.
Sau khi người kia đi xuống bậc thang, Tô Ái Ái mới hoàn hồn, giơ chân: “Nói ai ngốc vậy?”
Người kia quay đầu lại, chỉ nhìn rõ một nửa khuôn mặt, thần sắc trên mặt vô
cùng thoải mái: “Nói em đó!” Nghêng ngang xách túi bóng rổ kéo A Đan
đang cười đi.
Tô Ái Ái không thể làm
gì, chỉ biết đứng đó nghiến răng nghiến lợi, nhưng vừa nghĩ tới ban nãy
hai người đã nói chuyện với nhau vài câu rồi thì lại cảm thấy không còn
xấu hổ gì nữa, haizz!
Tiểu Mỹ chìa
túi đựng vợt cầu lông ra trước mặt Tô Ái Ái, đấm vào lưng Ái Ái một cái, dường như lơ đãng nói: “Ái Ái, tìm một người dắt tay cậu đi trên tuyết
thì cậu sẽ không bị ngã nữa!”
Tô Ái Ái đón lấy túi đựng vợt, ngẩn người, rồi lập tức phản bác: “Con bé này, nói gì vậy?”
Tiểu Mỹ lườm ai đó biết rõ rồi còn giả vờ hỏi một cái, lẩm bẩm nói: “haha,
hay thật, cậu trai nào cũng thích mắng cô gái mà mình thích là ngốc, còn cô gái nào cũng thích mắng chàng trai mà mình thích là đáng ghét!”
Tô Ái Ái cười, hai tay chống lên thắt lưng, haiz, chẳng lẽ đứa con trai
lớn nào cũng sẽ có cánh tay cường tráng hữu lực như vậy sao?
Miền nam, tuyết nhanh tới mà cũng nhanh
tan, lúc tuyết tan, sân trường giống như tự nhiên xuất hiện một dòng
sông nhỏ, đi tới đâu cũng có thể nghe được tiếng “tí tách” của giọt nước mưa rơi xuống.
Tiết trời đã ấm dần
lên, con người cũng trở nên năng động hơn, hội sinh viên và bệnh viện
lân cận hợp tác tổ chức chiến dịch hiến máu tình nguyện.
Phòng phát thanh trong trường luôn luôn nói về vấn đề hiến máu, ngay cả những bản nhạc thường phát cũng đổi thành: “Nếu ai cũng có thể hiến tặng một
chút tình thương, thì thế giới này sẽ trở thành xã hội tươi đẹp nhất…”
Số người đăng kí có thể so với số người tham gia mỗi phiên chợ được rồi.
Liệt Tình từng nói: Lúc tớ 18 tuổi, nhất định phải đi hiến máu một lần.
Cho nên, Tô Ái Ái quyết định đi.
Đáng tiếc cô vừa mới ngồi xuống, chìa cánh tay ra, xịt xịt mũi, bác sĩ đã
nói: “Bạn học này, bạn bị cảm sao? Bị cảm thì không thể hiến máu được
đâu!”
Tô Ái Ái sửng sốt, cô cũng là
buổi sáng vừa mới thức dậy mới phát hiện mình bị cảm một chút, vội vàng
giải thích, đối phương cũng không cho cô cơ hội giải thích, trực tiếp
phất phất tay, ý bảo cô đi ra ngoài.
Haiz, đầu năm