
người thường.
Huống hồ, làm thư ký của hắn, không chỉ là làm công việc bình thường, hơn nữa là, phải hoàn thành mỗi mệnh lệnh của hắn.
Chuyện này, không chỉ đối riêng tập đoàn Bắc Cung.
Không biết, lúc này đây, nó có để cho hắn thất vọng không? Bắc Cung Mộ Duệ có chút mỏi mắt mong chờ.
Dương Uyển
Ny đi theo Yểu Ương Từ xuống tầng, vừa vào thang máy hai người im lặng
cảm thấy hít thở không thông cuối cùng đã thoải mái hơn rất nhiều, Dương Uyển Ny nhìn Yểu Ương Từ yên lặng cúi đầu, dọc đường đi nó đều im lặng
không nói, nhưng kỳ quái là, mình không nói lời nào thì cảm thấy mất tự
nhiên, mà nó, vẻ mặt vẫn tự nhiên, như là không có ảnh hưởng gì, cái
loại thần sắc thản nhiên này, làm cô nghĩ đến cụ già tóc trắng xóa,
nhưng người này lại chỉ là một đứa trẻ.
“Em tên gì?” Dương Uyển Ny kiên quyết phá vỡ trầm mặc.
Yểu Ương Từ không ngờ cô lại chủ động nói chuyện với nó, khẽ ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Tiểu Từ.”
“Chị là
Dương Uyển Ny, về sau em có thể gọi là chị Uyển Ny.” Tuy về sau có một
đứa bé làm sếp thì thật khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn phải làm tốt, Dương Uyển Ny chủ động lấy lòng.
Yểu Ương Từ
cười yếu ớt, hai má khẽ hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn qua vô
cùng đáng yêu, Dương Uyển Ny đang si mê mải miết, Yểu Ương Từ dịu dàng
nói: “Chào chị, về sau xin chiếu cố nhiều.”
Nhìn thái độ của nó mềm ra, Dương Uyển Ny cũng cố gắng nói: “Tiểu Từ, em ở nhà lớn
Bắc Cung, là làm gì? Là người thân của chủ tịch, hay là……”
“Là người hầu.” Yểu Ương Từ thản nhiên cắt ngang, phun ra vài chữ lạnh như băng.
Dương Uyển
Ny khẽ khiếp sợ, không thể tưởng được nó lại trả lời rõ ràng như thế,
nhưng nhìn thái độ của chủ tịch với nó, hoàn toàn không phải là của chủ
nhân với người hầu!? Làm người ngoài cuộc như Dương Uyển Ny càng mù mờ
hơn, cô vốn muốn hỏi nữa, nhưng sắc mặt Yểu Ương Từ lạnh lùng, hiển
nhiên không muốn nói chuyện nhiều, vì thế, lại phải nén lòng tò mò lại.
“Đứa bé đáng thương.” Dương Uyển Ny khẽ thương hại nhìn nó, như đồng tình với nó.
Tuy nhiên, Dương Uyển Ny nghĩ như thế sẽ làm Yểu Ương Từ cảm động, nhưng mà lại hoàn toàn ngược lại.
Tiếng nói
như thở dài của cô làm Yểu Ương Từ hoàn toàn chết lặng, nó như tỉnh táo
lại sau khi nghe tiếng thở dài và thương hại này, khẽ nhíu mày chán
ghét, Yểu Ương Từ không muốn nói nữa.
Điều nó
muốn, chưa bao giờ là sự thương hại và đồng tình của người khác. Từ một
khắc nó tỉnh lại, lòng nó đã thanh tỉnh, chấp nhận cuộc sống hiện giờ.
Còn những thứ đó, nó chẳng phải ăn mày, chẳng phải đứa trẻ bị người ta
vứt bỏ, cho nên nó không cần.
Hai người đi vào nhà lớn Bắc Cung, đại trạch Bắc Cung nằm trên một ngọn núi lớn ở
vùng ngoại thành, từ đời cha ông truyền lại, chiếm vài mẫu lớn, trong
mắt người ngoài, khu nhà cổ Bắc Cung thần bí, sâu đến khó dò.
Sau khi đến, Yểu Ương Từ khách khí nói lời cảm ơn và từ biệt với Dương Uyển Ny,
Dương Uyển Ny nhìn tòa nhà cổ này, còn có hai con sư tử bằng đá bên
ngoài, có chút khủng bố âm u, nhìn nó đã về an toàn, liền vội rời đi.
Yểu Ương Từ vừa xuống xe, liền nhìn thấy một bóng người từ xa lao đến, ôm lấy cổ
nó, khẩn trương nói: “Tiểu Từ, em chạy đi đâu thế, ta không tìm thấy em, bị dọa chết rồi, may mà em không có việc gì, may mà……”
Đại trạch
Bắc Cung nhìn qua khí thế hùng vĩ, cao to rộng lớn, trước cửa có hai con sư tử đá hung hăng lại sống động, vẻ mặt dữ tợn mà chăm chú, như lúc
nào cũng bảo vệ đại trạch, là người bảo vệ trung thành.
Chợt nhìn
qua thì như chỉ còn sót lại ngôi nhà cũ kỹ, nhưng khi người ta đi vào
cửa, nhìn tới cuối sân, sẽ làm người ta cảm thán mình có mắt như mù cỡ
nào.
Nhưng đại
trạch Bắc Cung cũng không phải ai cũng có thể vào, ngoài người làm bên
trong, chỉ có những lúc Bắc Cung tổ chức các buổi gặp mặt đặc biệt,
những người nổi tiếng của các giới mới được mời đến đây, còn có lão gia
Bắc Cung quá cố khi còn sống thích hoa lan, cho nên thường mời các nhà
trồng lan đến gặp gỡ, cùng thưởng lan, uống trà nói chuyện phiếm, rất
nhàn nhã.
Đáng tiếc,
sau khi lão gia Bắc Cung chết đi, vườn hoa lan tôn quý kia vẫn rực rỡ
như cũ, xanh mơn um tùm, rất tươi tốt. Đáng tiếc, hoa cứ sinh sôi, lại
không có chủ.
Lúc này vật còn, người đã mất, nhìn vật nhớ người, chỉ làm tăng thêm thương cảm thôi.
Vườn hoa được chăm sóc rất tốt, hoa lan dạt dào ý xuân, càng làm lạnh lùng thêm đại trạch sâu thẳm.
Sắc trời khẽ tối xuống, toàn bộ đại trạch như bị bao phủ màu sắc kỳ dị, Yểu Ương Từ
nhìn chân trời hồng, ánh trời chiều như bốc cháy phía xa, ánh sáng mờ
chiếu lên khuôn mặt trắng xinh của nó, làm hai mắt u tối của nó càng
trong sáng.
Trong suốt
như ngọc lưu ly mà lại gợn lăn tăn như mực, Bắc Cung Khinh Trần kéo tay
nó, khi hai người đi qua hành lang thật dài kia, Bắc Cung Khinh Trần lơ
đãng nhìn dáng vẻ của nó, khẽ mê mẩn.
“Tiểu Từ, em còn chưa nói cho ta biết, đến cuối cùng em đã đi đâu? Vì sao không nói
một tiếng đã đi, vì sao khi rời đi mặt lại tái như thế, có phải gặp phải chuyện gì không?” Bắc Cung Khinh Trần không từ bỏ, tuy Yểu Ương Từ
không muốn