
nói gì, hắn vẫn bám riết không tha hỏi.
Yểu Ương Từ
liếc hắn một cái, nhìn hắn, vẫn là đôi mắt trong suốt, nụ cười rực rỡ
ánh mặt trời, cả người như vô hại mà lại tuyệt đẹp, mang một loại khí
chất trời sinh mê hoặc người.
Tất cả đó,
không ngờ lại là người đàn ông tà ác cách đây không lâu vừa bỏ rắn độc
vào nơi tư mật của người phụ nữ kia để kiếm lấy cái gọi là tiếng thét
chói tai.
Yểu Ương Từ không muốn nói những thứ kia nữa, vì sợ hãi trong đầu vẫn chưa hoàn toàn tan, nó vẫn thấy thống khổ như trước.
Quay đầu đi, Yểu Ương Từ gạt tay Bắc Cung Khinh Trần ra, liền thản nhiên nói: “Tam
thiếu gia, tôi mệt rồi, không có chuyện gì thì tôi về nghỉ, tạm biệt Tam thiếu gia.”
“Tiểu Từ, em làm sao vậy? Tôi làm sai chuyện gì sao?” Nhìn thấy trong mắt nó là xa
lạ và hơi thở xa cách quanh người, Bắc Cung Khinh Trần có chút nóng nảy, càng không hiểu, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
Với một thiếu gia được nuông chiều từ bé đến lớn mà nói, để hắn tự phát hiện ra sai lầm của mình thì so với lên núi còn khó hơn.
Yểu Ương Từ không nói, yên lặng cúi đầu, liền dựa vào đường đi trong trí nhớ tự về phòng mình.
Bắc Cung
Khinh Trần còn muốn đuổi theo nói gì đó, nhưng mà nhìn dáng vẻ của nó
như mệt mỏi thật sự, khẽ do dự vài phần, lại dừng bước không đuổi theo
nữa.
Từ nay Tiểu Từ đã là người làm ở nhà Bắc Cung, còn sợ không thấy được nó sao?
Bắc Cung Khinh Trần nhìn bóng dáng gầy yếu của Tiểu Từ, vuốt cằm cười nói: “Tiểu Từ, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
Yểu Ương Từ
có lẽ đánh giá quá cao trí nhớ của mình, rõ ràng nó có thể nhìn thấy một lần là không quên, nhưng mà, đi ba vòng vẫn về chỗ cũ, cuối cùng Yểu
Ương Từ bi ai phát hiện, mình lại lạc đường trong nhà!
Yểu Ương Từ
mệt mỏi dựa vào tấm cửa nghỉ ngơi, Yểu Ương Từ cười bất đắc dĩ, không
ngờ mình lại mù đường, xem ra là mù đường vô cùng nghiêm trọng.
Nhắm mắt
lại, cảm nhận được gió đêm lạnh, trong đầu Yểu Ương Từ bắt đầu hỗn loạn, tất cả những gì xảy ra, tất cả những gì nhớ được truyền đi rất nhanh
như một bộ phim chiếu bóng cùng hiện lên, nó muốn tìm ra điểm gì đó
trong đống hỗn độn này, nhưng mà, lại nhận ra không thu hoạch được điều
gì.
Ngoài việc
nó tỉnh lại trong bệnh viện kia, còn có chuyện nó gặp việc không may bên ngoài, những thứ khác đều là cảnh tượng kỳ dị mà nó cả đời này không
muốn gặp lại.
Chau mày,
Yểu Ương Từ mê man, bỗng nghe thấy ở cách đó không xa trên hành lang
truyền đến hai giọng nữ xa lạ mà rất nhỏ, như đang định đi đến nơi này,
Yểu Ương Từ thoáng bối rối, nó không biết chỗ mình ở là ở đâu của đại
trạch, sợ mình xâm nhập vào vùng bị cấm, Yểu Ương Từ vội mở to hai mắt
ra, vừa nhìn xung quanh, chỉ có mình nó đứng sau cánh cửa, khẽ đẩy vào,
cửa lại không khóa, Yểu Ương Từ nhận ra bên trong không có người, ngay
khi hai giọng nữ kia từ từ sát lại thì lách mình vào phòng.
Dựa lưng vào cửa ngừng lại thở, muốn chờ sau khi họ đi mình cũng ra khỏi nơi này,
tìm vài người hỏi làm thế nào để về chỗ ở của mình, lại không ngờ, nghe
thấy một cuộc đối thoại không lớn không nhỏ, vừa đủ khiến Yểu Ương Từ
nghe tốt.
Kết cấu
giường gỗ vững chắc, vẫn không thể chịu nổi sự rung động của hai người,
quyến luyến chấn động, làm lòng Yểu Ương Từ cũng run lên.
Nó tỉnh lại
từ trong đầu óc trống rỗng, lần đầu tiên nhìn thấy nam nữ tiếp xúc như
thế, nhưng lại là làm khán giả nghe lén dưới giường, Yểu Ương Từ xấu hổ
đến hận không thể tìm một cái động mà chui vào, đáng tiếc giờ phút này
nó đã trốn ở dưới giường, không có động mà chui.
Loáng thoáng trên đỉnh đầu, tiếng rên rỉ còn kèm theo tiếng thở dốc đậm dục cảm, Yểu Ương Từ khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, muốn dời lực chú ý của mình đi,
nhưng mà, vẫn không thể nào hoàn toàn phớt lờ chuyện xảy ra trước mắt.
Chỉ có thể cuộn mình thành một khối trong một góc ép mình dối người, coi như không nghe thấy gì.
Bắc Cung Mộ
Duệ từ một khắc đi vào đã cảm thấy trong phòng có hơi thở xa lạ, qua ánh đèn yếu ớt kia nhìn thấy bóng dáng hơi rung động dưới giường.
Ôm eo nhỏ
Lam Tự Đình, khóe miệng Bắc Cung Mộ Duệ khẽ nhếch lên thành một nụ cười
khát máu tuyệt mỹ, đã có người hăng hái nghe lén như thế, vậy thì, nếu
hắn không dùng nhiều sức, vậy thì quá uất ức cho người trốn dưới giường
kia.
Không biết là loại người nào, có lá gan lớn như thế, dám trốn vào phòng Dạ Đế muốn qua đêm, mục đích cuối cùng là gì?
Ngay khi Bắc Cung Mộ Duệ suy ngẫm tự hỏi, Lam Tự Đình chủ động ôm cổ hắn, hai mắt
gợn sóng, cổ áo mở rộng ẩn hiện đường cong phập phồng mang theo dụ hoặc
chí mạng, nếu là người đàn ông bình thường, đã sớm như sói đói vồ mồi
nhào đến rồi.
Lại nhìn Lam Tự Đình bày ra đủ loại phong tình dụ hoặc này, hắn vốn không muốn chạm
vào nàng, cho dù nàng ái mộ hắn, dụ hoặc hắn đã lâu, cho dù trên người
nàng mùi thơm xử nữ thản nhiên kích thích lực nhẫn nại của hắn, buộc hắn bùng nổ.
Chẳng qua Dạ Đế vẫn là Dạ Đế, nếu hắn không muốn chạm vào nàng, dù người con gái đó
thi triển mị thuật gì hắn cũng không chịu ảnh hưởng.
Mà bây giờ, hai mắt Bắc Cung Mộ Duệ khẽ biến thành màu đen, ẩn hiện n