
ẹ một tiếng, Bắc Cung Mộ Duệ
thản nhiên nói: “Phương Đông, ông có cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?”
Phương Đông
Huyên cười nhẹ, lắc đầu nói: “Chuyện Dạ Đế làm tự nhiên có nguyên nhân,
hơn nữa, từ cổ chí kim, vị quyền giả chân chính, không phải đều lãnh
huyết vô tình sao. Chỉ có như vậy mới có thể giữ được đầu óc tỉnh táo,
thủ đoạn cơ trí nhất, mới đáng để chúng tôi đi theo.”
Bắc Cung Mộ
Duệ im lặng trước lời nói của hắn, thật lâu sau, mới hờ hững nói một câu không liên quan: “Thời gian đã qua thật lâu rồi.”
Là quản gia
thần bí trong Nhà Bắc Cung, Phương Đông Huyên có thân phận thần bí nhưng lại tôn trọng chàng trai trước mắt đến tận máu: “Dạ Đế yên tâm, chúng
tôi sẽ nhanh chóng tra ra chủ nhân của mỹ nhân đồ sứ.”
Nhiều thế hệ trước Nhà Bắc Cung đều lo lắng vì lời nguyền rủa, tuổi ba mươi là chết, sinh ra khát máu… Tất cả, cũng vì tổ tiên nhà Bắc Cung đã phạm phải một sai lầm lớn, lúc trộm mộ kia, lại mang theo lời huyết chú (lời nguyền
bằng máu), dùng thân thể của mình chế thành mỹ nhân đồ sứ, từ đó về sau
sau, cũng bắt đầu bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp.
Gia tộc Bắc
Cung chỉ sinh con trai, từng chàng trai sau khi đến tuổi mười tám, mỗi
tối đều bị một giấc mơ giống nhau quấy nhiễu, là một chàng trai tuyệt mỹ phi phàm chảy nước mắt, vẻ mặt dữ tợn thì thào: “Công chúa của ta, ta
dùng máu và thịt đúc thành tình yêu ngàn năm của ta, hóa thân thành mỹ
nhân đồ sứ, chỉ vì không muốn xa em, lập huyết chú, người nào chia lìa
đôi ta, các thế hệ sau đều bị huyết chú trừng phạt, sống đời khát máu,
chết tuổi ba mươi. Dùng máu tươi tưới lên mỹ nhân đồ sứ, nếu làm trái,
sẽ chết thảm thiết….” Chàng trai kia vừa khóc vừa cười, như bi thương
đến cực điểm, đau đến cực điểm, như mất tất cả thần trí, như biến thành
một tên điên… đúng, là tên điên, chỉ có kẻ điên mới dùng thân thể của
mình tạo ra mỹ nhân đồ sứ, lập ra lời nguyền tà ác như thế.
Bắc Cung Mộ
Duệ quay đầu nhìn em trai yêu quý của mình liếc mắt một cái, thản nhiên
nói: “Quy tắc đầu tiên của Bắc Cung gia, anh nghĩ em sẽ không quên.”
Người tự tiện xông vào Minh Khuyết, giết không tha!
Sắc mặt Bắc
Cung Khinh Trần khẽ biến, nhưng vẫn cắn môi dưới nói nhỏ: “Cho dù là đi
vào nhầm, nó vừa mới đến, lại mù đường, căn bản không rõ quy tắc! Sao
anh có thể nói giết thì giết!”
Trong mắt
Bắc Cung Mộ Duệ cuối cùng cũng khẽ dao động, nghiền ngẫm nhìn em trai
mình, “Từ lúc nào em lại để ý đến một kẻ làm như thế? Chưa từng có ai
vào Minh Khuyết mà lại đi ra không tổn hao gì, điểm này, em nên rõ hơn
bất kỳ ai.”
Khóe miệng
Bắc Cung Mộ Duệ mang theo nụ cười nhạt, ngày thường giết chết người xâm
nhập vào, thủ đoạn tàn nhẫn nhất, lại là người trước mặt hắn sao?
Bây giờ vì một tên tôi tớ lại đến trách cứ hắn, đây đúng là lần đầu?
Bắc Cung Mộ
Duệ lại nghĩ đến đôi mắt xanh kỳ dị kia, còn có sự thành thục và lạnh
nhạt không cùng tuổi với nó, nó còn có thể làm xong công việc hắn giao
nhanh như thế, vì cố ý làm khó nó, cho nên hắn đã giao lượng việc cho nó khác với người thường, nhưng lại không ngờ, tất cả nó đều làm xong, mà
chất lượng còn rất cao, nghĩ đến đây, ánh mắt Bắc Cung Mộ Duệ cũng chớp
lại, như là niềm vui tìm ra một khối ngọc, còn có chờ mong và vui mừng!
Bắc Cung Khinh Trần như hiểu ánh mắt kia của Bắc Cung Mộ Duệ, từ không diễn ý.
Phương Đông
Huyên vừa nhìn, khẽ kinh ngạc, không ngờ huyết nô kia lại có mị lực lớn
như thế, khiến tam thiếu gia được xưng là hồ ly giảo hoạt nhất Bắc Cung
gia cũng rơi vào cảnh quẫn bách.
Tuy thủ đoạn của nhị thiếu gia tàn nhẫn, nhưng cuối cùng hắn vẫn để nó sống, cũng là một ngoại lệ kỳ dị rồi.
Trong lòng
Phương Đông Huyên khẽ rung động, huyết nô kia, cuối cùng có điểm nào
xuất chúng, lại làm hai người đàn ông nhà Bắc Cung sinh ra hứng thú. Ánh mắt Phương Đông Huyên sâu sắc, khóe miệng giấu đi nụ cười nhạt, tên
huyết nô này, rất thú vị đấy.
Tất cả trong mắt đều là cân nhắc.
“Dù sao anh
cũng không được động vào nó!” Bắc Cung Khinh Trần lần đầu tiên nói ra
yêu cầu vô lý với anh trai mình tôn trọng nhất như thế.
“Đã chậm
rồi, anh đã nói, từ nay về sau, nó sẽ là huyết nô của mỹ nhân đồ sứ.”
Bắc Cung Mộ Duệ cân nhắc nhìn em trai mình, ngón tay cố ý vô tình gõ
vang trên bàn, thờ ơ nói: “Nếu em cho là nó vô dụng, một người gặp qua
mỹ nhân đồ sứ mà còn có thể còn sống sao?”
Nhìn thấy mỹ nhân đồ sứ là nhìn trộm bí mật trăm năm của Nhà Bắc Cung, nếu đối
phương là địch nhân hoặc là người có dã tâm, hoàn toàn có thể tra ra rất nhiều thứ, nếu bí mật Nhà Bắc Cung bị lộ ra, sẽ mang đến phản ứng thế
nào, người ở đây còn rõ hơn ai hết.
Nghĩ vậy, hai mắt Bắc Cung Mộ Duệ híp lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm thấu xương.
Bắc Cung Khinh Trần thở hốc vì kinh ngạc, huyết nô?
Trong mắt hiện lên một tia lo lắng, Bắc Cung Khinh Trần cắn răng nói: “Em muốn anh cam đoan nó sẽ không chết.”
Bắc Cung Mộ
Duệ xả ra một nụ cười thanh nhã như hoa, nhìn em trai mình, nhẹ giọng
nói: “Khinh Trần, từ khi nào em lại thiện lương như thế. Em dường như,
quá để ý một người không nên để ý. Anh chỉ nhắc nhở em một lần, n