
ui vẻ, ven đường có một bụi cỏ đuôi chó, con bé còn rút hai cọng lên để chơi.
Tiêu Chi Liệt tò mò hỏi: “Em không thấy hồi hộp à?”
“Chuyện này
xảy ra hàng ngày, việc gì phải hồi hộp.” Tiểu Tuyền cầm cọng cỏ đuôi chó quệt qua chóp mũi, “Hơn nữa em có thể cảm nhận được kẻ địch lần này rất yếu.”
Đội ngũ đi thêm một kilomet nữa thì phía trước bỗng có tiếng súng, sau đó đồng loạt nổ súng khai chiến.
Tiêu Chi
Liệt đứng cuối hàng, dưới này không hề có động tĩnh. Trên tiền phương
cũng không có mệnh lệnh yêu cầu trợ giúp, nói vậy chắc tình hình chiến
đấu không kịch liệt lắm.
Cô ngồi xổm
phía sau tảng đá đợi một lúc, chờ lâu đến nỗi buồn chán, đành quay sang
hỏi Tiểu Tuyền: “Em có biết quân địch như thế nào không?”
Tiểu Tuyền còn đang mải chơi với cỏ đuôi chó: “Ai biết, chiếp chiếp cạc cạc, đại khái là giống chim nào đó.”
Tiêu Chi Liệt nghe không hiểu lắm: “Nào đó là sao?”
Tiểu Tuyền
đang định trả lời, đột nhiên hoảng sợ, gào lên: “Tránh mau!” Sau đó kéo
Tiêu Chi Liệt lăn một vòng, trốn sang bên cạnh tảng đá, chợt nghe thấy
tiếng “Phạch phạch —— oành!” một tiếng, có cái gì đó nặng nề nện xuống
chỗ ẩn thân ban nãy của bọn họ.
Khỏi cần
Tiểu Tuyền giải thích, Tiêu Chi Liệt cũng biết quân địch mà bọn họ đang
phải đối mặt là cái giống gì rồi —— đó là một con quái điểu khổng lồ,
cao tầm ba bốn mét, cơ thể thì mập mạp mà cánh thì ngắn ngủn, dù nó có
cố đập cánh đến mấy cũng chẳng thể bay lên nổi. Thế nhưng móng vuốt của
nó rất sắc bén, trên sống lưng cùng cánh có gai cứng, hàm răng trong
miệng thì như răng cưa rất có lực sát thương, nó chỉ đập cánh phành
phạch vài cái đã có mấy người bị thương.
Tiểu Tuyền
rút súng ra định bắn trả lại, nhưng bên cạnh đã có người nhanh tay hơn.
Cơ thể Tiêu Chi Liệt phản ứng còn nhanh hơn đại não của cô, một viên đạn chuẩn xác xuyên qua mắt trái của quái điểu, khiến não văng ra phía sau. Con quái điểu kia ầm ầm ngã xuống đất, giãy dụa một lúc rồi dần dần bất động.
Tiểu Tuyền rút lại khẩu súng, khinh thường bĩu môi nói: “Em đã nói là rất yếu mà, chỉ là con gà mà thôi.”
Tiêu Chi Liệt tưởng mình nghe lầm: “Con gà? Em nói đây là con gà?”
“Con gà là gà trống gà mái gà con? Gà từ hiệu Cánh gà Tây Môn?”
Tiểu Tuyền có phần ngỡ ngàng: “Thế nào cũng là gà —— nhưng mà Cánh gà Tây Môn là ai?”
“Cánh gà Tây Môn không phải là người, là một cửa hàng bán cánh gà nướng…” Thấy Tiểu
Tuyền có vẻ mù mờ, cô vẫy vẫy tay, “Quên đi không có gì quan trọng. Con
gà, không phải như nó, phải như vậy chứ?” Cô lấy tay vẽ ra hình dáng nho nhỏ của con gà.
Tiểu Tuyền
hiểu ra: “À, chị muốn nói đến loài gà của thời đại mặt trời. Từ khi Hậu
Nghệ xuất hiện, chúng nó đã biến dị thành như vậy đó.”
Tiêu Chi
Liệt nhìn chằm chằm con quái điểu vừa chết kia, nhìn từ trên xuống dưới, ngoại trừ có móng vuốt, răng nhọn, gai cứng ở những vị trí dùng để tấn
công, thì nó chính xác là một con gà được phóng to gấp mười lần.
Cô không
khỏi bội phục trí tưởng tượng của bản thân. Một người kiến thức nghèo
nàn về vật lý và sinh học như cô cũng có thể sáng tác ra “Mặt trời bị
Hằng tinh va đập phải khiến Trái đất có hai mặt trời”, xem ra cô cũng
chỉ có thể sáng tác ra năm chữ “Trái đất bị hủy diệt”.
Tiếng súng
phát ra từ tiền phương ngày càng gần, có lẽ các đồng đội bị đẩy lui
xuống đây. Đàn gà bắt đầu phát động tập kích trên không, thỉnh thoảng sẽ có vài chiến sĩ gà noi theo làm liệt sĩ như con lúc nãy, từ trên không
trung lao thẳng xuống đoàn người, tuy có thể tạo ra lực sát thương không nhỏ, nhưng bay xuống lại chẳng thể bay lên, đa số đều bị bao vây bắn
đến chết, hết sức oanh liệt.
Đoàn người ở hậu phương được Ngụy Tầm tập trung lại một chỗ. Từ tiền phương có người đi xuống báo cáo: “Đàn gà này bị điên rồi. Bây giờ là thời kỳ sinh nở
của chúng nó, có hơn mười con gà mái đang tập trung ấp trứng ở đây,
chúng nó muốn bảo vệ đám con nên chẳng màng sống. Hay chúng ta cứ rút
lui trước, tìm đường khác để đi thôi.”
Ngụy Tầm
lạnh lùng nhìn anh ta: “Rút lui về sau? Anh có biết truy binh đang cách
chúng ta rất gần không? Anh sẵn lòng hy sinh quyết đấu với đàn gà mái,
hay muốn quay lại quyết đầu cùng Tô Vị Tỉnh?”
Người nọ rùng mình, đứng thẳng người hành lễ với hắn, rồi chạy nhanh về tiền phương.
Tiếng Ngụy Tầm không to, nhưng Tiêu Chi Liệt vừa lúc tai thính nghe thấy: “Anh vừa bảo ai cơ? Quay lại quyết đấu với ai?”
Tiểu Tuyền kéo tay áo cô.
Ngụy Tầm im lặng chốc lát rồi đáp: “Tô Vị Tỉnh.”
Tiêu Chi Liệt buột miệng: “Anh ấy là…hả?”
Ngụy Tầm
tiếp lời cô: “Quân địch. Muốn sinh tồn trong xã hội này thì sẽ có rất
nhiều kẻ địch, hắn chỉ là một trong số đó. Nhưng nếu nói về mức độ ghê
gớm thì nên tận lực tránh xung đột trực tiếp với hắn.”
“Chúng ta đánh không lại hắn sao? Hắn rất lợi hại?”
“Tôi không
biết, chỉ biết là ta không nên chạm mặt hắn.” Ngụy Tầm cấm súng trong
tay, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô cũng rất lợi hại.”
Đến giờ Tiêu Chi Liệt đã hoàn toàn hiểu rõ, cô đang nằm mơ biến chính mình YY thành
nữ siêu nhân vô địch Ngân Hà trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà mẹ cô kể năm đó. Không nhữ