
Nội Điền Tá Mộc, sẽ từ Nhật Bản đến thành phố S…”
“Nội Điền Tá Mộc!” Cái tên này Hạ Vũ lại càng quen thuộc hơn. Nếu nói Nội Đằng Trạch Dã là một tên bị ghi trong
sổ đen của Cục An ninh thì Nội Điền Tá Mộc chính là nhân vật trong sổ
đen của S.M.T bọn họ, có điều… không phải tám năm trước Nội Điền đã chết trong một vụ nổ lớn hay sao: “Rồi sao nữa?”
“Trong thư này có nói đến nhiệm vụ lần này của hắn…”
“Gây mâu thuẫn nội bộ, kích động quần chúng bạo loạn, mở rộng phạm vi của việc biểu tình lần này, kéo dài thời gian à?”
“Không phải! Nhiệm vụ của Nội Điền lần
này là, lấy danh nghĩa biểu tình đòi công bằng, dẫn đến việc đặt bom nổ
mạnh, khiến cả thành phố S chìm trong đại nạn chết choc.”
“F**k! Trong thư có nói họ sẽ đặt kíp nổ ở đâu không?”
“Không có!”
Cạch!
Hạ Vũ cúp điện thoại, đồng thời bấm
nhanh số 110: “Bảo Cục trưởng của các người nghe máy… Có việc gấp phải
nói với lão… F**k…” Điện thoại bị ngắt, rõ ràng đối phương nghĩ Hạ Vũ là thành phần quá rảnh rỗi, gọi điện quậy phá, trước khi ngắt điện thoại
còn cảnh cáo Hạ Vũ không được gọi lại nữa.
Trước kia, khi S.M.T đến thực hiện
nhiệm vụ tại các địa phương, thì Cục cảnh sát địa phương sẽ phối hợp rất nhịp nhàng, nhưng lần này bọn họ chỉ chịu trách nhiệm tới đây hỗ trợ,
cũng không công khai thân phận của mình. Hơn nữa, thành phố S cũng khá
xa xôi, người ta nói “Núi cao, Hoàng đế xa”. Nhân viên cảnh sát ở cái
nơi này mà nói, xét về cơ cấu quyền lực tại địa phương thì càng có sức
uy hiếp hơn bọn Hạ Vũ. Dù anh có đưa thẻ chứng minh thân phận của đội
S.M.T, chưa biết chừng, hắn cũng chỉ nhận biết được hai chứ S.M đầu
tiên, sau đó liền chụp cho anh cái tội bạo dâm thôi.
Hạ Vũ quyết định tự mình đến Cục cảnh sát một chuyến. Còn bên Kỷ Lương thì để Tiểu Bạch đi cùng.
Sau khi ra cửa, vừa vặn bắt được một
chiếc taxi, Hạ Vũ vào xe, nói tài xế đi tới Cục cảnh sát, sau đó cúi đầu lấy điện thoại di động đọc một ít tin tức về Nội Điền Tá Mộc. Cuối
cùng, anh phát hiện ra, Nội Điền Tá Mộc và Nội Đằng Trạch Dã lại là một
người, chẳng qua là dùng hai cái tên mà thôi. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, thì chợt phát hiện hướng đi của taxi không phải là đường tới Cục
cảnh sát.
“Này, anh đi sai đường rồi.” Vừa nói xong thì anh cũng chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu rồi.
“Hạ tiên sinh ---.” Gã tài xế không
hoảng không loạn, nhìn anh một cái qua gương chiếu hậu. Khi ánh mắt hai
người giao nhau trong gương chiếu hậu, gã tài xế vội nở một nụ cười, làm dịu đi bầu không khí hơi căng thẳng và nguy hiểm trong xe: “Hạ tiên
sinh, anh đừng căng thẳng, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh, đưa anh đến
gặp một người thôi. Sắp tới rồi, xin cho tôi năm phút nữa.”
Năm phút sau, chiếc xe dừng lại ở ngoại
thành, một chiếc xe đen cao cấp đậu bên đường, cả một mảng ruộng xanh
tươi không lọt vào mắt Hạ Vũ. Ánh mắt của anh chỉ tập trung vào người
đàn ông đang đứng bên hồ nước, quay lưng về phía anh kia.
Đây là người muốn gặp anh sao?!
“Tôi là Dương Mục!”
Hạ Vũ bước tới, khi chỉ còn cách hắn khoảng hơn năm bước chân, thì người kia mở miệng tự giới thiệu.
“Anh muốn gặp tôi?” Hạ Vũ đi tới, đứng
cạnh hắn, đồng thời châm một điếu thuốc cho hắn. Ở giây đầu tiên, anh đã quan sát Dương Mục một lượt: Dương Mục cao xấp xỉ anh, cơ thể gầy hơn
anh một chút, bàn tay rất to, trong lòng bàn tay có vết chai, nhìn có vẻ là cũng từng cầm súng, nhưng mà… vết chai ở ngón giữa và ngón trở có vẻ dầy hơn vết chai trong lòng bàn tay. Dường như cầm bút nhiều hơn cầm
súng, có lẽ là một nhân viên văn phòng, nhưng có thể hắn cũng có một
chút võ phòng thân.
“Không cần đề phòng tôi như vậy!” Dương
Mục hít một hơi thuốc: “Nói gì thì nói, chúng ta cũng đều là người phục
vụ cho quốc gia. Tôi ở bên Cục An ninh.” Nói xong, hắn móc thẻ chứng
minh lai lịch của mình.
“Có gì thì nói mau đi! Tôi còn có việc cần làm!”
“Việc tôi muốn nói, chính là việc anh
đang định làm.” Dương Mục vứt điếu thuốc xuống đất, dẫm lên dập tắt đi:
“Gã Nội Điền Tá Mộc kia, người của các anh cách xa hắn một chút.”
Hạ Vũ cũng ném điếu thuốc xuống đất: “Đây là điều mà anh muốn nói à? Vậy tôi đi trước.”
“Hạ Vũ! Tôi đã nói rồi, chúng ta đều là
người phục vụ cho quốc gia.” Dương Mục quát anh: “Anh cho rằng chúng tôi không biết hắn là ai sao? Đừng tưởng rằng chỉ có S.M.T các anh mới có
nhân tài, còn những ngành khác đều là đồ ngu. Chuyện chúng tôi biết còn
nhiều hơn các anh nhiều. Đúng thế, Nội Đằng Trạch Dã cũng chính là Nội
Điền Tá Mộc, phía Nhật Bản phái gã tới đây, chúng tôi cũng đã chú ý tới
gã, hơn nữa, còn bắt gã rồi!”
“Anh đùa đấy à?” Bắt rồi? Vậy cái kẽ đang nghênh ngang làm loạn ở đây thì là ai? Quỷ à?
Dương Mục lờ đi sự châm chọc của anh, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vì chúng tôi bắt hắn làm thay chúng tôi một việc.”
“Làm việc cho các anh?” Hạ Vũ nói: “Việc các anh làm chính là chọc thêm vài lỗ thủng ở thành phố S này, sau đó
làm loạn lên khiến người dân hoảng sợ à?”
“Người của Cục An ninh bảo vệ thành phố S rất chu đáo!” Dương Mục có vẻ rất tự tin: “Nội Điền đã không còn làm
việc cho Nhật nữa rồi. Hiện