
giờ, gã nghe lệnh tôi, chứ không phải lệnh
của Nhật. Tất cả mọi tin tức bên phía Nhật, gã đều nói cho tôi.”
“Vậy ai sai gã giết Kiều Đông?”
“Sự tồn tại của Kiều Đông là một mối đe
dọa.” Dương Mục nói, giọng của hắn không có chút tình cảm dư thừa nào,
mà chỉ có sự lạnh lùng khi giải quyết việc công: “Mấy tay phóng viên chỉ toàn là đám người thích việc ồn ào,có việc nảy sinh thì bọn hắn mới có
cái để viết. Một số suy nghĩ của hắn là vô tưởng, nhưng hắn lại có sự
ảnh hưởng nhất định tới đám người xung quanh…” Là một kẽ theo chủ nghĩa
phi chính phủ, đương nhiên sẽ không mang lại lợi ích gì cho quốc gia.
“Cho nên anh ngầm đồng ý vụ mưu sát
kia?!” Hạ Vũ cảm thấy không thể tin được: “Sau đó, lại cho cái gọi là
đội duy trì trật tự, bôi đen lí lịch của Kiều Đông, biến hắn thành phần
tử gây rối?!”
“Tất cả đều chỉ vì sự yên ổn của xã hôi.”
Hạ Vũ đã cảm thấy không cần thiết phải
tiếp tục nói với hắn nữa, bởi vì quan điểm của hai người bất đồng, có
nói tiếp cũng không thể kết luận được gì, cho nên, câu trả lời chính xác nhất anh quăng cho hắn, chính là xoay người, bỏ đi.
“Hạ Vũ, anh đừng phá hoại kế hoạch của tôi. Dù sao thì trò hề lần này ở thành phố S cũng sẽ chấm dứt sớm thôi.”
“Anh có kế hoạch gì? Anh lấy tính mạng
của người dân thành phố S ra cá cược à?!” Hơn nữa, còn là một màn cá
cược không hề an toàn.
“Hạ Vũ, anh chỉ cần đừng để người của mình tham gia vào nữa là được, nếu không…”
“Chờ đến khi anh có năng lực ngồi lên
trên đầu tôi, thì hãy hạ lệnh cho tôi!” Sau khi nói xong, anh đã bước
lên xe: “Đưa tôi về nội thành, hoặc là anh tự lăn xuống để tôi lái xe
đi.”
Gã tài xế nhìn anh một cái, nhún vai, sau đó quay lại, chở anh rời đi.
Lại nói ở bên này, Kỷ Lương và Tiểu Bạch cũng đã tới địa chỉ mà Nội Đằng nói, đó là một bến tàu. Sáng sớm ở bến
tàu đã có không ít người tụ tập. Kỷ Lương rẽ đám người đi tới một nơi
râm mát. Ánh nắng sớm đã gay gắt khiến người ta không chịu nổi, thế mà
đám người kia vẫn nhiệt tình như vậy. Tiểu Bạch đứng ở một nơi không xa
Kỷ Lương, ra vẻ thoải mái nhưng lại không lúc nào dám thả lỏng, nhìn
chằm chằm tình hình Kỷ Lương phía bên này.
“Các vị, hãy chấm dứt hành động phản
kháng của chúng ta đi — tôi không có ý thù địch gì, tôi tới chỉ muốn nói lý lẽ với mọi người… Lần phản kháng này đã tạo ra tổn thất rất lớn cho
mỗi chúng ta…”
Ở đằng trước, đại biểu của một doanh
nghiệp nước ngoài tương đối có ảnh hưởng đang diễn thuyết. Một vài cảnh
sát vẫn đang duy trì trật tự. Loại biểu tình hoà bình này vẫn được cho
phép. Mấy ngày nay, Hắc Tử và Tiểu Bạch đã bắt được đa số phần tử kích
động nổi loạn. Thiếu mấy phần tử này, thì hành động biểu tình thị uy
cũng dịu đi không ít, nhưng xem ra, đây vẫn là một trận chiến lâu dài
giữa nhóm công nhân và đám doanh nghiệp nước ngoài.
Thời gian dần trôi qua, Kỷ Lương mở điện thoại xem lại địa chỉ trong tin nhắn hôm qua, nhưng cũng không thấy
bóng dáng Nội Đằng đâu… Cho đến hơn một giờ sau, đám người ở bến tàu đã
tản ra, nhưng vẫn không thấy Nội Đằng xuất hiện. Khi Kỷ Lương gọi lại
thì đối phương đã tắt máy!
Xem ra, cô bị gã đùa giỡn rồi!
Có lẽ Nội Đằng đang thử cô.
Kỷ Lương ra hiệu cho Tiểu Bạch, ý bảo
mình tranh thủ đi toilet. Quy hoạch ở đây không được tốt, muốn tìm một
nhà vệ sinh công cộng cũng khó. Đàn ông còn có thể trực tiếp tìm một góc nào đó cũng giải quyết được, nhưng phụ nữ da mặt mỏng, không thể nào
giải quyết vừa tiện vừa nhanh như thế được.
Kỷ Lương vừa bước từ trong toilet ra thì một bóng người cũng chợt loé lên bên cạnh, đụng vào vai cô: “Đi
theo tôi, đừng quay đầu lại.”
Kỷ Lương ngẩn người, lập tức nhanh chân
đuổi kịp gã: “Anh bắt tôi chờ hơi lâu đấy, gần hai tiếng rồi.” Nhưng mà… Kỷ Lương nhíu mày, sao gã lại ở ngay toilet chờ cô? Chẳng lẽ…
“Tôi vừa đến bến tàu…” Lời nói của Nội
Đằng khiến Kỷ Lương giật mình: “Nhưng mà phát hiện hình như cô bị theo
dõi, nên không xuất hiện.”
Cừ thật, quả nhiên là rất cẩn thận. Nếu giờ gã dám ra đây, vậy thì nhất định gã đã xác định không có ai đi theo cô nữa…
“Xem ra tôi vẫn sơ suất quá.” Kỷ Lương làm ra vẻ chán nản: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Tìm một chỗ nói chuyện.”
“Ở đâu? Quán rượu hôm đó à?”
“Không, không đi tới đo.” Nội Đằng dẫn
cô đi vào một vài ngõ nhỏ: “Gần đây tôi phát hiện… Có thể có cảnh sát
trà trộn vào trong nội bộ chúng ta, rất nhiều anh em của tôi đã bị bắt,
làn sóng biểu tình cũng dịu đi.”
“Việc này… phải làm thế nào?”
“Bên chỗ quán rượu đã bị theo dõi, chỗ tôi ở cũng không an toàn.” Nội Đằng nhìn cô: “Chúng ta qua chỗ cô đi.”
Chỗ cô à!!!
Kỷ Lương thầm nghĩ, hỏng bét rồi. Chỗ hiện giờ cô đang ở tạm, là căn biệt thự không biết Tiểu Bạch kiếm đâu ra…
“Tới chỗ tôi à?”
“Sao? Không được à?”
Kỷ Lương cười: “Cũng không phải là không được, chẳng qua, tôi là một bà goá, nếu đưa đàn ông về nhà, chỉ sợ sẽ
bị người khác nói xấu.”
“Để trả thù cho người đàn ông của mình,
thì mấy lời bàn tán vớ vẩn đó có là gì.” Nội Đằng không chấp nhận sự từ
chối của cô, xem ra là cố tình muốn đến chỗ cô, thuận tiện thăm dò cô
đây mà.
“Vậy… cũng đ