
làm cho nghẹn, cô trừng mắt, tức giận nhìn anh: “Em
thẹn thùng à? Con mắt nào của anh nhìn thấy em thẹn thùng? Cái từ thẹn thùng đã
cút khỏi cuộc đời em từ lâu rồi.” Cô đang xấu hổ đấy chứ!!!
“Cả hai mắt.” Anh giơ hai ngón tay
lên, chỉ vào mắt mình: “Vậy sao mấy hôm nay em không dám nhìn thẳng vào anh…”
“Không phải em đang nhìn anh đây sao?”
Con mẹ nó, đừng có trợn mắt nói dối!
“Đây là em trừng anh…” Giọng anh rất
bình tĩnh, nói đúng sự thật: “Đó… lại trừng mắt lên nữa.”
Kỷ Lương vừa định trừng thêm lần nữa,
kết quả là bị anh nói vậy khiến cô không thể không thu ánh mắt đang trừng được
một nửa về, cúi đầu, tiếp tục ăn.
Anh quyết định phải hỏi cho rõ ràng:
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì!” Tiếp tục ăn!
“Ừ……” Anh dài giọng ra, tỏ vẻ không
tin câu trả lời của cô.
“… Ngày mai, có thể không ăn canh gà
nữa được không?” Mỗi ngày đều ăn một bát canh gà, ăn đến phát ngán lên rồi.
“Cũng được!” Anh rất dễ nói chuyện:
“Em nói cho anh biết nguyên nhân trước.” Điều kiện tiên quyết là phải nhận được
câu trả lời mà mình muốn.
“Uy hiếp người bệnh, thật đáng xấu
hổ!” Cô cầm thìa, chỉ thẳng vào người anh, khinh bỉ hành vi vô sỉ này của anh.
“Đây là anh đang giúp em giải toả tâm lý.”
Anh không thèm để ý đến sự chỉ trích của cô: “Tìm ra vấn đề mấu chốt, bốc thuốc
đúng bệnh. Nếu không, em sẽ luôn vừa nhìn thấy anh đã thẹn thùng…”
“Không phải thẹn thùng!” Khỉ thật!
“Được rồi, không phải thẹn thùng.” Anh
ra vẻ rất phối hợp với cô: “Em vừa gặp anh đã không dám nhìn anh, con đường của
chúng ta còn rất dài, em định cả đời sẽ thế này mãi sao?”
“… Cũng không phải là cả đời.” Kỷ
Lương lí nhí nói, có điều, trước hết cứ để cô vứt hết đi được những hình ảnh
xấu hổ trong đầu này đi đã rồi tính sau.
“Mẹ ấy mà…” Không biết Kỷ Duệ ló đầu
từ cửa sổ ngó vào từ lúc nào: “Vì ngày đó bố ôm mẹ từ trong toilet ra, cho nên
mẹ mới định làm ốc sên, không dám đối mặt với bố!”
“Anh Duệ, anh là đồ ông tám lắm mồm!”
Bị nói trúng tim đen, Kỷ Lương trừng mắt nhìn tên nhóc quỷ chết tiệt kia.
Ban đầu, Hạ Vũ hơi giật mình, rồi lại
như suy nghĩ gì, sau đó là vẻ mặt bừng tỉnh. Cuối cùng, anh đứng dậy, thu dọn
bát đĩa mà Kỷ Lương vừa ăn xong.
A? Như vậy… Phản ứng của anh thế này
là sao…
Kỷ Lương nhìn theo bóng người đang đi
ra cửa, đột nhiên tấm lưng đó ngừng lại, xoay người nhìn cô, nói: “Em… quả
nhiên là đang thẹn thùng!”
“Thẹn thùng cái em gái nhà anh ấy!” Kỷ
Lương nổi giận, túm gối trên giường ném về phía anh!
Anh mới thẹn thùng, cả nhà anh đều
thẹn thùng!
Hết chương 096.
***
Hà hà, mấy chương
sau này cả nhà sẽ không tốn nước mắt nữa đâu. Chuẩn bị cho tốt, đừng ăn uống gì
không lại hỏng màn hình đấy nhé ^^
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Dưới sự chăm sóc của đám Hạ Vũ, dưới sự tấn công của một đống
thuốc bổ, sức khoẻ của Kỷ Lương càng ngày càng tốt hơn, tuy thỉnh thoảng vẫn xảy
ra tình trạng tiêu chảy, nhưng so với tất cả những gì cô đã trải qua, thì chuyện
tiêu chảy này cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi.
Khi mùa hè đi qua, hương vị của mua thu càng ngày càng nồng
đậm, rốt cuộc Kỷ Lương cũng có thể chấm dứt việc mỗi ngày ‘xử lý’ một con gà để
tẩm bổ thân thể. Suốt một thời gian ngắn uống canh gà liên tục, khiến cho một
thời gian dài sau đó, mỗi khi nhắc đến gà là mặt cô đều biến sắc, có điều, mấy
chuyện này để nói sau đi.
Lại nói về thời gian này, nhìn thấy cơ thể Kỷ Lương đã dần hồi
phục, Hạ Vũ cũng không còn ‘giám sát’ cô quá nghiêm ngặt nữa — vì Kỷ Lương đã từng
có lần thừa dịp anh không để ý, đổ hết canh gà cực bổ kia đi. Cho nên, suốt
quãng thời gian đó, mỗi lần Hạ Vũ đều đích thân nhìn chằm chằm cho cô ăn hết mọi
thứ. Dù đã biết nguyên nhân khiến Kỷ Lương ‘thẹn thùng’, anh cũng vẫn kiên trì
không thay đổi. Mà cũng vì sự ‘cố gắng bền bỉ’ của anh, đã kích động ý chí chiến
đấu của Kỷ Lương, khiến cô vứt bỏ sự xấu hổ vốn có, không làm con rùa rụt đầu
như trước nữa.
Xảy ra nhiều chuyện như thế này, công việc dạy học ở trường
tiểu học của Kỷ Lương đương nhiên cũng không thể tiếp tục được. Hơn nữa, hai bố
con đều nhất trí rằng, cô vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
Có điều, người này mà nghỉ ngơi quá nhiều, đầu óc lại bắt đầu
nghĩ ngợi linh tinh.
Gần đây, Kỷ Lương cảm nhận được sâu sắc cảm giác này, bởi
vì, gần đây, cô luôn luôn suy nghĩ linh tinh.
Khi Kỷ Duệ từ trường về, nhìn thấy ngay cô đang chống cằm, mặt
ngây ra, nhìn rất ngốc nghếch. Gần đây cô thường xuyên xuất hiện tình trạng
này, nhìn theo tầm mắt của cô, quả nhiên… Mặt của anh trai nhỏ nhà họ Kỷ hơi co
rút lại, bước nhanh chân qua, không khích khí gõ một cái vào đầu cô: “Hoàn hồn!”
“Ôi —- anh Duệ, anh về rồi à?!” Kỷ Lương bị đau, lập tức phục
hồi tinh thần, thấy con trai đang vòng tay ôm ngực đứng cạnh mình…
A? Tên nhóc này về lúc nào thế!
Nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Kỷ Duệ nhướng mày nói: “Con
về lâu rồi, nhìn thấy mẹ đang nhìn đến mê mẩn như vậy, nên không dám quấy rầy mẹ.
Có điều, con chỉ sợ nếu không gọi mẹ, thì mẹ sẽ chảy hết cả nước miếng ra mất…”
Kỷ Lương nghe vậy, vội vàn