Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327614

Bình chọn: 8.5.00/10/761 lượt.

ưa kịp ôm

vào đã cảm thấy có một luồng mắt nóng như lửa bắn từ đằng sau tới!

Chẹp chẹp! Chắc là “hàng” mà anh Duệ

nhắc đến kia! Thi Thanh Trạch thầm hằm hừ, cố tình không để ý đến áp lực phát ra từ đối phương, tiếp tục theo ý định, bò móng vuốt lên cái eo

thon nhỏ của Kỷ Lương, định ôm thật chặt cô một cái như người yêu đúng

nghĩa! Đối phương nên biết điều một chút, nhìn tình cảnh này thì phải

biết khó mà lui, đừng có mơ tưởng đến Lương Lương bé nhỏ nhà hắn nữa!

Bây giờ, gã kia đứng lên, sau đó nói: “Làm phiền rồi, tôi đi trước!” mới đúng. Thi Thanh Trạch nghĩ!

Khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng đen. Đối phương từ salon đứng dậy, sau đó… Hắn nghe thấy một giọng nói đã khiến

hắn từng liên tục gặp ác mộng:

“Thi Thanh Trạch, bỏ cái tay chó của cậu ra khỏi người cô ấy ngay!”

Nhiều năm về sau, mỗi khi Thi Thanh

Trạch nhớ lại ngày hôm nay, hắn vô cùng hối hận vì sao lúc ấy không bỏ

ra một giây tìm hiểu trước khi xem đối thủ của hắn là ai.

Thi công tử có một cơn ác mộng, đó là Hạ Vũ.

Năm ấy, khi Thi công tử vừa tốt nghiệp

Học viện quân sự, trước khi vào Cục Anh ninh, hắn từng phải tham gia một đợt huấn luyện, thật không may, người phụ trách huấn luyện chính là Hạ

Vũ.

Năm ấy, Thi công tử còn trẻ, rất lông bông, không biết sợ là gì.

Năm ấy, Thi thiếu hiệp còn rất to gan, thích khiêu chiến với uy quyền, mà uy quyền đó, tên là Hạ Vũ.

Cuộc sống của Thi Thanh Trạch vốn rất

thuận lợi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ bằng thành tích nổi trội của hắn cũng đủ khiến cho người ta nhìn hắn bằng con mắt khác xưa, cho nên, hắn kiêu ngạo, hắn ngông cuồng.

Ngày đầu tiên của đợi huấn luyện, hắn

nhìn thấy người phụ trách huấn luyện của mình, là một người thanh niên

cỡ tuổi hắn, vẻ mặt lạnh băng ra vẻ nghiêm khắc, đạo mạo, sau đó hắn mới biết, đó không phải là ra vẻ, mà là trời sinh. Có điều, Thi công tử

cũng không để anh vào mắt. Trong ngày huấn luyệ đầu tiên, hắn vô cùng

anh dũng, khiêu chiến uy quyền của Hạ Vũ trước mặt mọi người, hắn rất

muốn biết, rốt cuộc sếp Hạ kia là ai, hắn có năng lực thế nào.

Kết quả, cuối cùng hắn cũng hiểu được, Hạ Vũ là hạng người gì.

Hạ Vũ không dùng phương pháp người kèm

người, mà trực tiếp đẩy mấy tên gà mờ như hắn vào nơi nguy hiểm, để bon

hắn có thể cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là thay da đổi thịt.

Bởi vậy, có thể thấy được, năm đó Hạ Vũ để lại bóng ma lớn thế nào trong lòng hắn.

Cho nên khi nghe thấy giọng nói quen

thuộc kia, cả người Thi Thanh Trạch nhảy dựng lên, sau đó… Nghiêm, nghỉ, cúi chào, động tác gọn gang lưu loát, hoàn toàn có thể trực tiếp sử

dụng làm tài liệu giảng dạy được, giọng nói to, rõ ràng: “Rõ, sếp!”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Lương cảm thấy, thì ra Thi Thanh Trạch cũng có thể đàn ông như thế.

Sau câu “Rõ, sếp!” kia, Thi Thanh Trạch cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của sếp…

Đen quá!!!

“Sếp Hạ… thật… thật tình cờ!” Thi Thanh Trạch cảm thấy chân mình như nhũn ra.

“Cậu tới đây làm gì.” Đây không phải câu hỏi.

“Vâng. Tôi đi” Hắn hiểu rõ ý tứ trong

câu nói kia. Thi Thanh Trạch đáp xong, xoay người định rời đi. Chỗ này

không nên ở lâu, hôm nay bước ra cửa quên không xem ngày rồi.

“Thi Thanh Trạch, anh đi đâu vậy.” Kỷ

Lương duỗi tay ra, túm hắn lại, lẳng lặng dùng mắt truyền tin cho hắn:

“Giúp tôi một chút!”

Con khỉ ấy, bà cô tha cho tôi đi! Thi

Thanh Trạch muốn kéo tay cô ra, nhưng cô lại túm rất nhanh, cuối cùng cả người đều dán lại gần, không cho hắn cử động.

“Nếu không giúp tôi, cá chết lưới rách,

anh cũng không được bình yên đâu.” Kỷ Lương hung dữ uy hiếp: “Anh Duệ

gọi anh tới đúng không? Tự anh lo liệu đi.”

Thi Thanh Trạch vôn đang muốn thoát khỏi gọng kềm của cô, nghe nửa câu đầu, sự chống cự yếu đi một nửa, nghe nốt nửa câu sau, hắn hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự.

Kỷ Lương thấy hắn không chống cự nữa,

liền túm hắn kéo vào trong: “Anh vừa mới đến, mông còn chưa kịp đặt

xuống salon mà đã vội về là sao.” Cô ấn hắn ngồi xuống salon, rồi cũng

ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không ngờ hai người lại biết nhau, trùng hợp

quá, Thanh Trạch nhỉ.”

“Ha ha…” Thi Thanh Trạch chỉ có thể cười gượng: “Rất tình cờ.”

Hạ Vũ càng nhíu chặt mày hơn, khoảng

cách giữa hai người đang ngồi trên ghế salon kia khiến cho lòng sếp Hạ

cảm thấy không thoải mái. Nhưng người như sếp Hạ, dù có không thoải mái

cũng sẽ không nói ra miệng. Nói chung, anh thuộc phái hành động, nhất

định sẽ dùng hành động để diệt trừ những thứ khiến mình cảm thấy không

thoải mái.

Bên phía Kỷ Lương, anh đương nhiên sẽ không động vào, cho nên…

Ánh mắt lạnh băng bắn sang khiến Thi

Thanh Trạch cảm thấy như bản thân mình bị bắn nát thành từng mảnh. Hắn

vụng trộm dịch mông sang một bên, cách xa Kỷ Lương ra một chút…

Ôi ôi… sao Lương Lương bé nhỏ lại có quan hệ với Hạ ma đầu???

Trong lòng Thi Thanh Trạch tò mò muốn chết, nhưng hắn lại không có can đảm mở miệng hỏi, chỉ có thể thầm đoán lung tung.

“Ngồi dịch sang.” Hạ Vũ nói xong,

liền trực tiếp ngồi vào khe hở giữa hai người họ. Thi Thanh Trạch cũng

tự động mà dịch mông sang bên kia.

“Ơ… anh…” Kỷ Lương lườm cái người vừa v


Polaroid