
không bỏ qua cho hắn!”.
Tử Hân
từ từ đứng dậy, cười khẽ: “Giờ là lúc nào mà ngươi còn ở đấy vỗ ngực”.
Tiếp đó
Lưu Tuấn đánh lại bộ quyền một lượt từ đầu tới cuối. Trí nhớ của bản thân nó
cũng không kém, Tử Hân dạy qua một lần thì không cần phải chỉnh sửa lại nữa, nó
đã có thể múa đâu ra đấy.
Đến giờ
hẹn, Giang Thiên Tiếu tách mọi người ra, gọi từng người một vào trong quán biểu
diễn. Lúc này Lưu Tuấn mới biết, đại đa số đệ tử chỉ nhớ được năm, sáu chiêu
đầu, còn như có thể nhớ được mười chiêu, một người cũng không có. Cuối cùng,
Giang Thiên Tiếu vỗ vỗ vai Lưu Tuấn: “Ngày mai giờ này ngươi tới đây. Đầu tiên
ta sẽ dạy ngươi mã bộ”.
Lưu
Tuấn mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ!”.
Ra khỏi
cửa, thấy Tử Hân đang đứng tựa gốc cây đợi mình, nó liền nắm lấy tay Tử Hân,
mừng khấp khởi nói: “Tử Hân! Sư phụ đồng ý nhận ta làm đệ tử rồi!”.
Tử Hân
cười nói: “Ta nói có sai đâu? Ngươi cứ không tin. Lần sau chớ có bắt ta đi cùng
ngươi nữa”.
Lưu
Tuần vui mừng nói: “Ngươi có nhớ lần trước chúng ta đọc truyện ghi trong Giang
hồ kỳ văn không? Sau này nếu có thể trở thành một đại hiệp, sống
những ngày tháng đầu đao mũi kiếm, sảng khoái yêu ghét, thế thì tốt biết bao
nhiêu!”.
Tử Hân
nghe thế vừa ước ao vừa buồn tủi, đáp như không có chuyện gì: “Đúng thế”.
Lưu
Tuấn nói: “Không còn sớm nữa, ta đưa ngươi về”.
Tử Hân
lắc đầu: “Ta tự về, ngươi không cần tiễn đâu”.
Lưu
Tuấn vội nói: “Đường xa như thế, một mình ngươi đi, ta không yên tâm”.
Tử Hân
nhìn nó một cái, Lưu Tuấn vội vàng sửa: “Được rồi, ta về đây, ngươi đi cẩn thận
nhé!”.
“Ngày
mai gặp lại.”
“Mai
gặp lại.”
Sau khi
hai đứa chia tay, Tử Hân một mình chống trượng đi về. Con đường này nó không
quen thuộc, dưới bóng cây hòe có tiếng cóc kêu. Dưới ánh trăng, lửa đèn trong
Vân Mộng cốc nhấp nhoáng, mấy hành lang dài sáng như trên phố. Tâm tình nó lại
không biết vì sao trở nên buồn bực cực độ. Đi được mấy bước, nước mắt bất tri
bất giác đã dâng đầy hốc mắt, nó cắn răng, gồng mình ép nước mắt quay vào.
Trong đầu nó là một mảng hỗn loạn, hít vào một hơi, phăng phăng đi khoảng một
tuần hương, chỉ cảm thấy mặt hồng tai đỏ, mồ hôi đẫm lưng. Trong ngực như chứa
một ngọn lửa, thiêu đốt khắp nơi, bất tri bất giác chân đã rời khỏi lối chính,
càng đi càng xa, tới một nơi hoang vu lạnh lẽo, dấn bước tiến tiếp thì đã là
đầu cuối của hành lang. Trước mắt con đường lát đá vụn, cỏ hoang che kín lối,
đưa mắt trông ra, thấy phía xa là những hàng bia đá khin khít như rừng, sương
đêm dần đậm, giờ nó mới sực nhớ ra nơi đây là nghĩa trang trong cốc. Trong lòng
nó buồn bực, không muốn về nhà, liền ngồi xuống dọc hành lang, chăm chăm nhìn
bia mộ tới xuất thần.
Ngồi
một mình rất lâu, sau lưng bỗng vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ.
Nó quay
đầu nhìn lại, thấy mẫu thân.
“Muốn
học võ công?”
Nó gật
đầu.
“Sau
này dậy sớm, ta sẽ dạy con.”
“Có thể
dạy con cưỡi ngựa trước không?”, Tử Hân không nén được niềm vui trong lòng.
“Không
được”, mẫu thân có chút do dự, kế đó không do dự nữa, trả lời chắc như đinh
đóng cột: “Con có bệnh suyễn, cha con tuyệt đối sẽ không đồng ý”.
…
Người
trong Vân Mộng cốc tuyệt đối không hiểu được lòng thiết tha vội vã học cưỡi
ngựa của Tử Hân.
Trong
cốc có những chiếc xe ngựa tiện nghi nhất vùng này, có mã phu hạng nhất bất cứ
lúc nào cũng có thể tùy ý gọi. Bất kể nó muốn đi tới đâu cũng đều không nhất
thiết phải cưỡi ngựa.
Huống
chi trên người nó còn bao nhiêu bệnh tật, bao nhiêu điều phải kiêng kỵ.
Cho nên
trong mấy năm sau đó, mẫu thân dạy nó võ công, phụ thân dạy nó y thuật, nó vẫn
không thể được như ý nguyện.
Thật
ra, Tử Hân thích là thích cái cảm giác cưỡi trên lưng ngựa tự do bay nhảy.
Thậm
chí, kể cả sau khi nó đã học được khinh công, có thể chống trượng phi thân, nó
vẫn khát khao cưỡi ngựa.
Bởi vì
nó cho rằng bộ dạng đi lại của mình rất xấu.
Nó đã
lựa lúc tâm tình Lưu Tuấn tốt mà thỉnh cầu mấy lần, nhưng không lần nào có hiệu
quả.
“Ta có
thể đồng ý với ngươi bất cứ chuyện gì, chỉ trừ một chuyện này”, Lưu Tuấn vội
vàng xua tay: “Lúc trước cha ta chỉ dùng tay đánh ta, hiện giờ thấy ta đã rắn
rỏi rồi, sớm đã đổi sang dùng roi ngựa. Ngươi phải tha cho ta!”.
Bởi thế
cả năm ấy Tử Hân không dám xin Lưu Tuấn nữa, quyết định đợi nó lớn thêm một
chút, có cái gan đôi co với phụ thân rồi hẵng nói.
Nhưng
sau năm năm hai đứa quen biết, vào một đêm tuyết buốt giá, cả gia đình Lưu Tuấn
đột nhiên biến mất không còn trong cốc nữa.
Nghe
nói, trước lúc đi Lưu Gia Quý chỉ ở trước cửa lớn trao đổi ngắn gọn nguyên nhân
với Tạ tổng quản, nói là phụ thân của mình lâm trọng bệnh, cả nhà phải trở về
tây bắc thăm nom.
Vân
Mộng cốc có mấy chục mã phu, thêm một người không gọi là nhiều mà bớt đi một
cũng chẳng ít bao nhiêu, Tạ Đình Vân không hề bận tâm, còn đặc biệt chi thêm
cho Lưu Gia Quý hai tháng tiền lương phòng khi cần dùng gấp. Mọi người đều cho
rằng hai tháng sau cả nhà bọn họ sẽ quay lại.
Nhưng,
bọn họ không hề quay trở lại nữa.
Không
ai biết được tung tích của bọn họ, kể cả người trung gian gi