XtGem Forum catalog
Mê Thần Ký

Mê Thần Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323572

Bình chọn: 7.5.00/10/357 lượt.

p sắc thuốc nấu canh, còn thay phụ thân nhổ cỏ bón phân

cho mấy luống hoa. Tới khi phụ thân có thể xuống giường, ngày nào mẫu thân cũng

cùng người tản bộ bên sông.

Sự thân

mật này trước giờ chưa từng có. Hắn từ xa nhìn thấy mẫu thân khoác tay phụ

thân, ánh mắt cực kỳ yêu thương. Hai người ngồi dưới liễu rủ thầm thì trò

chuyện, có lúc còn cùng nhau dạo phố, tới quán trà nghe ca kịch. Kể từ ngày đó,

quy củ của Bình Lâm quán bỗng nhiên thay đổi. Mỗi ngày giờ Tị mở chẩn, mặt trời

xuống thì đóng cửa, mẫu thân chỉ tọa đường khám bệnh, không còn ra ngoài thăm

khám nữa. Những chuyện kiểu như gặp phải bệnh nhân bệnh tình khó khăn, mấy đêm

liền không về nhà không còn xuất hiện.

Hắn

biết mẫu thân luôn canh cánh về cái nghiệp của phụ thân, người sợ phụ thân lại

bị trọng thương, lúc về tới nhà không có ai cứu chữa.

Bất kể

người ngoài có xì xầm đánh giá ra sao, nói ngắn nói dài thế nào, hai người vẫn

cứ sống theo quy tắc bản thân đặt ra, cứ thế không nóng không lạnh sống cùng

nhau hai mươi mấy năm, trước giờ chưa từng đỏ mặt cãi vã. Mọi người dần dần

quên đi những chỗ khác người của mẫu thân, người của Đường môn được mẫu thân

bắt mạch, nối xương hay chữa khỏi bệnh nặng ngày càng nhiều. Tới mức cho dù mẫu

thân vẫn không chịu tham gia xã giao thì cũng tuyệt không có ai oán trách, mà

ngược lại còn nói giúp cho người.

Sau một

thời gian dài đọ sức giữa những lời bịa đặt vô căn cứ của kẻ khác với nguyên

tắc cá nhân của mẫu thân, sự đời cuối cùng cũng thay đổi. Hai người trở thành

quy phạm cho hôn nhân mỹ mãn.

Tuy

Đường Hành luôn không thích mẫu thân cho lắm nhưng không thể không thừa nhận

trên người mẫu thân có một thứ sức mạnh thay đổi người đời.

Khá

nhiều nữ nhân cả đời dốc hết sức lực, chỉ sợ không được thế tục chấp nhận, mẫu

thân thì ngược lại, buộc thế tục chấp nhận mình.

Đang

chìm đắm trong hồi ức vô cùng vô tận, chợt nghe có tiếng người gọi: “Xin hỏi,

các hạ có phải là Đường Hành, Đường công tử không?”

Hắn

ngẩng đầu nhìn, thấy người vừa nói là một thanh niên cao gầy, dáng vẻ anh tuấn,

người bận tấm áo bào gấm không mới không cũ, vạt dưới lấm đầy bùn đất. Có vẻ

như bôn ba trên lưng ngựa đã nhiều ngày, đôi mắt hắn có hai quầng thâm, dáng

hình tiều tụy. Thanh niên này một tay bưng bát sữa đậu nành, tay kia đang nâng

niu một đóa xuân cúc vàng óng. Đóa xuân cúc ấy cánh hoa to nhỏ không đều, dài

ngắn khác nhau, rõ ràng không phải hàng bán ngoài tiệm mà là hái từ nơi sơn dã.

Đường

Hành gật đầu, thấy bên cạnh còn chiếc ghế trống bèn nói: “Mời ngồi”.

Người

nọ thong thả ngồi xuống, thấy trên bàn có bám dầu mỡ bèn lấy một cái khăn tay

lớn ra trải lên rồi sửa sửa đóa xuân cúc để lên chiếc khăn.

Thân

thích của Đường Hành rất đông nhưng qua lại thì không rộng, vì hắn trang phục

lòe loẹt, cử chỉ kỳ dị, năm xưa suýt nữa bị Đường môn đem ra trị tội “ăn mặc

quái đản”. Lời đồn truyền xa, người từng gặp hắn, từng nghe kể về hắn nhiều

không đếm xuể.

“Chúng

ta… từng gặp nhau?”, Đường Hành nghi hoặc hỏi một câu, đồng thời chăm chú đánh

giá người đang tiếp chuyện, sợ hắn là một trong số đám bà con đông đúc của

mình, sục sạo kỹ càng trong ký ức một lượt vẫn không tìm ra chút đầu mối nào.

“Năm

trước ở Thí Kiếm sơn trang, công tử nghênh chiến ‘Lưu Tinh đao’ Trịnh Tú, tại

hạ từng có duyên được đứng một bên quan chiến. Quả là đao pháp tuyệt diệu! Ai

ai cũng nói công tử đã học được hết chân truyền của song đao, chỉ sợ đã nhanh

chóng vượt qua tiền nhân rồi. Đáng tiếc là lệnh tôn ẩn tích giang hồ nhiều năm,

khiến bọn tiểu tử đi sau chúng tôi không có duyên được tận mắt trông thấy phong

thái của bậc nhất đại tông sư”, uống một ngụm sữa đậu nành, tinh thần của người

này dường như đã khôi phục không ít, đôi mắt dần dần sáng lên, vừa nói tới

Đường Tiềm mặt đã lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Đường

Hành mỉm cười nói: “Huynh đài quá khen rồi. Gia phụ đã mấy năm gần đây bận bịu

việc trong tộc, đúng là rất ít ra ngoài”.

Mười

năm trước, chuyện tỷ đấu của Đường Tiềm còn tất bật hơn Đường Hành bây giờ. Gần

như chưa được một tháng là có một thanh niên cao thủ vượt ngàn dặm tới đất Thục

tìm Đường Tiềm so đao, học nghệ, không quá chiêu với bọn họ, có khuyên thế nào

bọn họ cũng không đi. Lúc bắt đầu, Đường Tiềm vẫn bớt thời gian bồi tiếp, dần

dần cũng mất đi lòng kiên nhẫn. Hai đứa con trai đành phải nhận lấy cái nhiệm

vụ tiếp đón khiến người ta đầu to như cái đấu. Đường Hành ngoảnh nhìn, thấy

người này không dùng đao, trên eo đeo một đôi phương lăng giản nặng trịch thì

mới yên tâm.

“Thập

cô nương Đường Linh, hẳn công tử phải nhận ra”, người nọ tiếp tục bắt chuyện.

“Đương

nhiên biết, đó là đường cô của tôi, qua đời khi còn rất trẻ.”

“Nghe

nói Ngũ Độc thần châm của vị ấy còn lợi hại hơn so với Bạo Vũ Lê Hoa châm năm

xưa!”

“Đúng

vậy, cho nên đường cô phải chết trong đại lao.”

“Đường

Linh có một muội muội… tên là Đường gì nhỉ…”, người nọ đảo mắt, khổ sở suy

nghĩ: “Tôi nhớ tên cũng chỉ có một chữ, mặt chữ cũng có bộ hỏa… Đường…”.

“Đường

Huỳnh?”, người này càng nói càng xa, Đường Hành càng nghe