
t ra bản cung cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói
cho Vương đại nhân biết, nếu mạch của Vinh Phi có gì không ổn thì ngươi
phải thành thật nói ra, đã hiểu chưa?”
Ông ta sững người giây lát rồi vội vàng thưa: “Nương nương an tâm, thần nhất định không giấu giếm, thần cũng không dám giấu!”
“Vậy… mạch của Vinh Phi…”
“Mạch của Vinh Phi bình thường!” Ông ta cắn răng đáp. “Nương nương, chuyện
ngày ấy thần tới Hy Ninh cung, người đã biết, thần nào dám dối người!”
Ta khẽ hít một hơi, Thiên Phi thật sự không có chuyện gì sao? Vương thái y đã nói như thế, xem ra là thật rồi…
Ta đang nghĩ ngợi, từ xa đã trông thấy Tường Thụy gấp gáp chạy tới, thấy
loan kiệu của ta liền rảo bước. Trong lòng ta chùng xuống, dự cảm có
chuyện đã xảy ra… Vãn Lương và Triêu Thần ở bên cạnh cũng đều biến sắc mặt. Xem ra, nhìn
thấy bộ dạng của Tường Thụy, bọn họ cũng trở nên căng thẳng.
Vương thái y quay lưng lại phía Tường Thụy nên không nhìn thấy có người đang
chạy về phía chúng ta, ông ta đứng thẳng người dậy, nói: “Nếu nương
nương không còn chuyện gì nữa, thần xin cáo lui trước!”
Giờ ta cũng chẳng còn tâm tư mà giữ ông ta lại, chỉ gật đầu. Vương thái y lui xuống mà như trút được gánh nặng.
Tường Thụy vội vã chạy lại, nói với ta: “Nương nương, người mau hồi cung đi!”
Y không nói rốt cuộc là có chuyện gì, chắc chắn là chuyện không tiện nói ra. Ta cũng không hỏi, chỉ nặng nề hô: “Khởi kiệu!”
Quay về Cảnh Thái cung bằng tốc độ nhanh nhất, Vãn Lương vội đỡ ta xuống
kiệu, ba người đi nhanh vào trong. Tường Thụy đi bên cạnh ta, nói:
“Nương nương, Phương Hàm cô cô đang ở trong tẩm cung đợi người.”
Ta gật đầu, nói nhỏ: “Biết rồi, ngươi lui xuống đi!”
“Vâng!” Y đáp rồi không đi theo nữa.
Ta và hai cung tỳ đi vào trong. Triêu Thần đẩy cửa phòng, Phương Hàm thấy
ta đã về liền sải bước đi tới, ra hiệu cho Triêu Thần đóng cửa lại:
“Nương nương, bên phòng giặt giũ truyền tin tới, Sơ Tuyết đã chết rồi.”
Ta giật mình, tròn mắt nhìn nàng ta. Sơ Tuyết mới bị chuyển tới phòng giặt giũ vào hôm qua, sao đột nhiên lại chết rồi?
Phương Hàm thấy bộ dạng kinh ngạc của ta, cẩn thận nói: “Nương nương, nô tỳ
thấy chuyện này có gì khuất tất, thế nên vội sai Tường Thụy đi thông báo cho nương nương quay về.”
Đừng nói Phương Hàm, ta cũng thấy
chuyện này không thể tin nổi. Lần trước ta phạt hai cung tỳ tới phòng
giặt giũ cũng không thấy xảy ra chuyện gì, sao lần này lại trùng hợp như thế? Sơ Tuyết à, nàng ta đã từng là cung tỳ hầu hạ bên cạnh ta mà!
Siết chặt hai nắm tay, may mà hôm qua ta đã sai Phương Hàm cho Sơ Tuyết uống bát thuốc đó. Xem ra trong cung này thật sự không bình yên.
Vãn Lương và Triêu Thần cũng lộ vẻ hoảng sợ nhưng đều biết điều đứng ở bên
cạnh ta, im lặng không nói gì. Càng lúc ta càng thấy chuyện này không
bình thường.
Ta ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chết như thế nào?” Chết, cũng phải có cách chết.
“Thắt cổ chết trong phòng.” Phương Hàm do dự, lại liếc nhìn ta, sắc mặt trở
nên nặng nề, mãi sau mới nói tiếp: “Nương nương, chuyện này quá trùng
hợp, nô tỳ nghĩ phải chăng có ai muốn moi điều gì từ Sơ Tuyết…” Đang
nói, nàng ta đột nhiên ngừng lại.
Suy đoán của nàng ta, ta cũng
nghĩ tới. Thế nhưng muốn moi thứ gì chứ? Ta tự hỏi, cũng không có chuyện gì có thể bị người khác biết hoặc có thể xảy ra chuyện. À không đúng,
nhớ ra rồi, có một chuyện. Thuốc nước trên mặt ta.
Nhưng chuyện
này chắc chắn rằng không có ai biết, thế nên ta thấy tò mò, tại sao đang yên đang lành, Sơ Tuyết lại chết. Ngày đầu tiên bị ta phạt tới phòng
giặt giũ đã thắt cổ tự vẫn, đây là điều ta không thể tin nổi. Chính Sơ
Tuyết đã đề nghị được chuyển tới phòng giặt giũ, không thể mới tới đó
một đêm mà đã nghĩ quẩn muốn chết. Song nếu muốn dò la, Sơ Tuyết không
biết chữ, lại bị ta cho uống thuốc câm, còn có thể moi được điều gì từ
nàng ta chứ? Đây cũng là điều Phương Hàm nghĩ tới, thế nên nàng ta mới
nói được một nửa rồi thôi. Nhưng nếu thật sự không phải có chuyện bất
ngờ xảy ra, nếu đối phương không khai thác được gì thì sẽ không giết
người diệt khẩu. Vậy thì nàng ta đã biết điều gì?
Nghĩ như thế, ta không khỏi hoảng hốt trong lòng. Chuyện này cứ nối tiếp chuyện kia, chuyện này cũng khiến ta trở tay không kịp.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng thấy chỗ không phù hợp, ta bèn quay lại
hỏi Phương Hàm: “Ở phòng giặt giũ có bao nhiêu cung tỳ ở một gian, sao
Sơ Tuyết tự vẫn mà không ai biết?”
Phương Hàm gật đầu, đáp: “Nô
tỳ đã sớm nghĩ tới, thế nên gọi nương nương quay về để quyết định, có
cần nô tỳ tới phòng giặt giũ thăm dò không ạ?”
Ta nghi hoặc hỏi: “Thi thể vẫn ở phòng giặt giũ sao?”
“Vâng! Người chết trong cung cần báo lên phủ Nội vụ duyệt qua rồi mới được xử lý.”
Hít sâu một hơi, ta trầm tư trong giây lát. Đương nhiên chuyện này phải
điều tra rồi, nhưng nên mượn cớ gì để làm, đây mới là vấn đề.
Dường như Phương Hàm đoán được suy nghĩ trong lòng ta, bèn lên tiếng: “Hôm
nay, khi nô tỳ sai người đi lấy quần áo của nương nương mới nghe nói,
chúng ta có thể coi như không biết. Lát nữa nô tỳ ghé qua phòng giặt
giũ, nói nương nương n