pacman, rainbows, and roller s
Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327033

Bình chọn: 7.00/10/703 lượt.

iệm tình Sơ Tuyết, muốn gọi nàng ta trở về. Tới

lúc đó nô tỳ sẽ tùy tình huống mà hành sự.”

Nghĩ một lát, ta đành gật đầu, làm như thế cũng được, bèn nói: “Vậy cô cô đi đi!”

“Vâng, nô tỳ đi ngay, nương nương cứ đợi ở trong cung, lúc này không nên đi ra ngoài.” Nàng ta lại căn dặn rồi mới quay người đi ra.

Triêu

Thần rót cho ta chén nước, đặt vào tay ta. “Nương nương uống chén nước

trước đã, có lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp thôi!” Triêu Thần nhỏ nhẹ

nói. Ta biết nàng ta đang trấn an ta. Ta khẽ mỉm cười, nếu đúng là trùng hợp thì tốt rồi.

Uống chén nước, ta đột nhiên nói: “Vãn Lương,

ngươi tới…” Mới nói được một nửa ta lại thôi, hậu cung không can dự vào

chính sự, có những chuyện ta không nên quản thì tốt hơn.

Vãn Lương không hiểu, hỏi lại ta: “Nương nương có chuyện gì cần nô tỳ làm sao?”

Ta mỉm cười, đáp: “Không, không sao, các ngươi lui xuống trước đi!”

Vãn Lương lưỡng lự, cuối cùng vâng lời, cùng Triêu Thần lui ra ngoài.

Ngồi được một lát lại cảm thấy có chút tù túng, ta bèn đứng dậy tới nằm trên nhuyễn tháp. Mơ mơ màng màng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào,

nhưng chưa được bao lâu thì cảm thấy mùi huân hương trong phòng nồng

hơn, hít mấy hơi lại bị sặc, ho liền mấy tiếng. Ta mở mắt ra mới trông

thấy khói huân hương từ trong chiếc lư hương đặt ở bên đã thay đổi màu

sắc, liền nhíu mày, gọi: “Vãn Lương!”

“Nương nương!” Vãn Lương đẩy cửa phòng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng bước tới. “A, nô tỳ đáng chết!”

Ta ngồi dậy, bịt mũi, hỏi: “Sao lại thế này?”

Vãn Lương vừa lấy trâm nhấc chiếc lư hương lên vừa thò tay vào cời huân

hương, nói: “Không biết ai lúc đốt huân hương lại làm rơi ít vải vụn vào trong này, dù bây giờ vẫn chưa bị cháy nhưng khói bốc ra cũng nhiều.

Nương nương, người không sao chứ?” Nàng ta quay lại nhìn ta, hỏi.

“Ừ.” Ta hờ hững đáp một tiếng, đứng dậy mở cửa sổ.

Khi quay người lại đã thấy Vãn Lương thu dọn xong, đang đưa tay đậy nắp lư

hương lại. Ngay lúc đó, ta chợt nhớ ra khi còn ở Trữ Lương cung, nghe

thấy hai cung tỳ nói chuyện với nhau, rằng phải đổi lư hương trong tẩm

cung của Diêu Phi.

Lư hương…

©STE.NT

Trong lòng

ta bàng hoàng, Thái hậu sai người tra xét cả Trữ Lương cung, ta không

biết rốt cuộc có kiểm tra lư hương kia không. Liệu có ai đó động vào lư

hương? Nếu bỏ thêm một mảnh xạ hương khi đốt huân hương, vậy thì đúng là thần không biết, quỷ không hay.

“Nương nương?” Vãn Lương thấy

ta đang ngẩn người đứng đó, đột nhiên im lặng thì có chút lo lắng, lên

tiếng hỏi. “Nương nương, người sao thế? Có phải vì huân hương này…”

Ta không để ý tới Vãn Lương, đi thẳng tới phía trước, dùng sức đẩy lư

hương xuống đất, chỉ nghe một tiếng “keng”, lư hương kia liền mẻ một

góc. Cũng may mà lư hương trong cung lấy đẹp làm chính, không phải cái

nào cũng được làm từ đồng.

Vãn Lương giật mình, nghĩ rằng ta tức giận chuyện lúc nãy, vội vàng quỳ xuống. “Nương nương bớt giận!”

Ta đưa mắt nhìn nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi, không có gì to tát

cả, chỉ bị hỏng một cái lư hương thôi. Ngươi lập tức tới phủ Nội vụ đổi

cái khác là được.”

Lời ta nói khiến Vãn Lương sững người, lát

sau mới đứng dậy thu dọn đồ trên mặt đất. Ta lại nói: “Vãn Lương, lúc

nãy khi bản cung quay trở lại Trữ Lương cung, ngươi còn nhớ hai cung tỳ

nói chuyện kia không?”

Tay Vãn Lương thoáng ngừng lại, ngước lên nhìn ta. Ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng nàng ta chợt hiểu ra, vội gật đầu, nói: “Vâng, nô tỳ biết rồi!” Nói xong thì không nhìn ta nữa, nàng

ta chăm chú thu dọn mọi thứ trên mặt đất rồi vội vã ra ngoài.

Ta chậm rãi thu lại ánh mắt, quay người ngồi xuống. Đồ vật từ Trữ Lương

cung, nếu đổi thì nhất định còn ở phủ Nội vụ, chỉ mong giờ Vãn Lương tới đó không quá muộn.

Vãn Lương vừa bước chân ra ngoài, thì Triêu

Thần lại đi vào hỏi: “Nương nương có chuyện gì thế? Lúc nãy nô tỳ nghe

Thụy công công nói trong phòng của người có tiếng động.”

Ta lắc

đầu, đáp: “Không sao, lư hương trong phòng bản cung bị hỏng, sai Vãn

Lương đi đổi cái khác thôi.” Nghe ta nói như thế, nàng ta cũng không hỏi thêm.

Một lát sau, ta lại nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Thái hậu có còn ở Trữ Lương cung không?”

Triêu Thần ngẩn người, vội đáp: “Nô tỳ nghe nói Thái hậu đi rồi, hình như tới Ngự thư phòng. Sau đó mẹ ruột của Diêu Phi nương nương tới. Diêu Phi

đúng là rất danh giá, Thái hậu lại có thể đồng ý để mẹ ruột của nàng ta

vào cung chăm sóc.”

Ta cúi đầu im lặng, sự an ủi lớn hơn nữa

dành cho Diêu Phi còn ở phía sau, giờ mới biết chỉ là ân chuẩn cho Diêu

phu nhân vào cung chăm sóc, chuyện này vẫn chưa là gì.

Còn chuyện Thái hậu tới Ngự thư phòng…

Xem ra Thái hậu cũng lo lắng Diêu gia sẽ lấy chuyện này làm cái cớ để đề

xuất một số yêu cầu vô lý. Ta mơ hồ cảm thấy chuyện này hẳn sẽ không

lắng xuống như thế. Dù Diêu Phi sảy thai có phải là điều bất trắc hay

không, chuyện này sẽ phải điều tra tới khi có người chết mới thôi. Nghĩ

đến đây, đầu ngón tay của ta không khỏi run lên. Ta nghĩ, thứ mà Diêu

gia cần, ngoài một sự thật, còn là một thứ gì đó thực tế hơn.

Ta lại ngồi thêm một lát