The Soda Pop
Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327385

Bình chọn: 8.00/10/738 lượt.

ợc! Không phải bản cung đã nói không được nhắc lại chuyện ở Ngọc Thanh cung lúc nãy rồi sao? Thư Quý tần là người sắp chết, nàng ta nói ta đã

hại Vinh Phi sảy thai thì là sảy thai thật sao? Sau này, nếu hai người

các ngươi còn dám nhắc lại chuyện này, bản cung quyết không bỏ qua!”

Vãn Lương sững người trong giây lát, thông minh như nàng ta, lập tức hiểu

được dụng ý của ta, quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa nói: “Nương nương tha

tội! Nô tỳ nhất thời lỡ miệng, nô tỳ biết tội rồi!”

Triêu Thần

cũng lanh lợi quỳ xuống, nói: “Xin nương nương tha cho Vãn Lương, vừa

nãy ở Ngọc Thanh cung, chúng nô tỳ không nghe thấy gì, chúng nô tỳ không biết gì hết!”

Ta “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Nhớ kĩ là được!” Nói xong, không nhìn bọn họ, ta phất ống tay áo, quay người đi về phía trước.

Cung tỳ ở phía sau lưỡng lự một lát, cuối cùng tạ ơn rồi bò dậy đuổi theo.

Suốt quãng đường đi ta không hề ngoảnh lại, ắt hẳn hai cung tỳ ở Trữ Lương

cung kia đã nghe không sót một từ. Chẳng bao lâu nữa, chuyện này sẽ

truyền tới tai Diêu Thục phi. Đúng như lời Thư Quý tần nói, giờ Diêu

Thục phi đang đau khổ vì mất con, nghe nói Thiên Phi đã sảy thai, còn

mang thai giả, bất luận thật giả ra sao, nàng ta cũng sẽ không kiềm chế

được.

Vậy thì, ta cứ mở mắt chờ đợi thôi!

Đã đi thật xa rồi, ta mới ngoảnh lại nhìn Vãn Lương, hạ giọng, nói: “Vãn Lương…”

“Nương nương!” Nàng ta ngắt lời ta, khẽ cười, nói: “Xin người đừng nói câu xin lỗi, nô tỳ sẽ không nhận nổi mà giảm thọ mất!”

Lòng ta thắt lại, vươn tay kéo tay nàng ta và Triêu Thần, hít một hơi thật

sâu rồi nói: “Rồi sẽ có một ngày, bản cung thỉnh tấu với Hoàng thượng,

ban cho các ngươi một mối nhân duyên tốt để các ngươi được rời khỏi

cung.”

Những thứ khác không cần nói nhiều nữa, đây là điều tốt nhất ta có thể làm cho bọn họ.

“Nương nương!” Hai cung tỳ hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng quỳ sụp

xuống, nói: “Chúng nô tỳ nguyện hầu hạ nương nương cả đời!”

Ta

cười. “Bản cung cũng muốn thế, nhưng bản cung không muốn làm người ích

kỷ. Các ngươi đối xử tốt với bản cung, bản cung cũng sẽ đối xử tốt với

các ngươi.”

Bọn họ vẫn cúi đầu nhưng ta đã xoay người đi. “Được rồi, đứng lên hết đi! Quay về cung, bản cung cũng mệt rồi!”

Vãn Lương và Triêu Thần đứng dậy, lát sau mới bước theo. Vừa dìu ta, Vãn

Lương vừa nói nhỏ: “Nương nương với nô tỳ ân trọng như núi, nô tỳ sẽ

luôn ghi nhớ. Nếu có một ngày, nương nương thật sự sống tốt, nô tỳ sẽ

xin nghe theo sự sắp xếp của nương nương!”

“Nô tỳ cũng vậy!” Triêu Thần nhỏ giọng đáp.

Còn ta cuối cùng cũng sững người. Thật sự sống tốt?

Ha, lời nói của Vãn Lương làm ta đột nhiên nhớ tới lời Cố Khanh Hằng đã nói với ta đêm ấy. Huynh ấy nói, giờ ta không thể khiến huynh ấy yên tâm,

thế nên huynh ấy mới phải vào cung cùng ta…

Ta khịt mũi, cười một tiếng. Lại đi thêm một lát, ta trông thấy một cái bóng màu vàng ở phía xa.

Hướng đó, chắc hẳn vừa rời khỏi Hy Ninh cung của Thái hậu? Ta bỗng nhớ ra,

sáng nay Lý công công nói Thái hậu dặn hắn sau buổi triều sớm thì tới Hy Ninh cung. Nhưng ta không biết, hắn lại ở Hy Ninh cung lâu đến thế!

Hắn đi rất nhanh, Lý công công đuổi theo sau. Ta bất giác nhớ tới lần trước hắn chủ động tới Hy Ninh cung nhưng Thái hậu không muốn nói chuyện với

hắn. Hắn hùng hổ lướt qua ta, cũng bước đi nhanh như bây giờ.

Nhưng nhìn thấy bước chân nhanh nhẹn của hắn, trong lòng ta thoáng an tâm,

xem ra vết thương trên người hắn không còn đáng ngại nữa.

Chậm

rãi thu lại ánh mắt, ta sực tỉnh, thấy trước mặt có một nữ tử. Ta bước

về phía trước, nàng ta dường như cũng bừng tỉnh, trông thấy ta liền

cuống quýt hành lễ. “Tần thiếp xin thỉnh an Đàn Phi nương nương!”

Ta chỉ gật đầu, khi bước qua nàng ta, cẩn thận liếc mắt một cái, cảm thấy

quen quen, lát sau mới nhớ ra, là Nguyễn Tiệp dư. Vào đêm Hạ Hầu Tử Khâm gặp Như Mộng, đó vốn là nơi nàng ta đã hẹn!

Ta có chút kinh ngạc, ngoái đầu lại, sau khi chuyện đó trôi qua, ta thật sự không còn nhớ tới nàng ta nữa.

Triêu Thần thấy ta quay lại nhìn, bèn nói: “E là nương nương không biết nàng

ta, nàng ta là Nguyễn Tiệp dư. Cũng không biết vì chuyện gì mà từ năm

ngoái Hoàng thượng không gặp nàng ta nữa. Nô tỳ nghe nói nàng ta vì thế

mà ốm nặng một trận, giờ vẫn cứ ốm đau ở Nguyên Nghi cư suốt.”

Ta khẽ cười, e rằng bệnh của nàng ta, ta cũng biết được ít nhiều.

Trở lại Cảnh Thái cung, ta ăn một chút rồi về tẩm cung nghỉ ngơi. Buổi tối

nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm ghé qua Trữ Lương cung, ta đã biết chuyện này từ lâu nên cũng chẳng thất vọng nhiều. Mười ngày liên tiếp, vừa ra khỏi

Ngự thư phòng, hắn đều tới thẳng Trữ Lương cung.

Cái chết của Thư Quý tần đã bị chìm xuống dưới vũ đài hoa lệ của hậu cung này, chẳng bao lâu nữa, rất nhiều người sẽ không còn nhớ đến một nữ tử như thế.

Còn ta, vứt chiếc túi gấm của nàng ta đưa cho, nhưng ta không hối hận. Ta

chẳng qua có tính ghen tuông của nữ nhân thôi, ta nghĩ, nếu đổi lại là

người khác, cũng chưa chắc có thể đưa vật gợi nhớ tới ta cho Hạ Hầu Tử

Khâm. Chẳng ai ngốc như thế, để nam nhân bên mình nhớ nhung nữ tử khác.

Khắp hậu cung