
đang lan truyền, tuy Diêu Thục phi không còn long thai nhưng
thánh sủng không hề giảm đi. Tin tức như vậy, hiển nhiên dễ dàng truyền
đến tai người nhà họ Diêu, cũng có thể dễ dàng truyền tới tai Thư Cảnh
Trình.
Nghĩ tới cái chết thảm của muội muội, nghĩ tới sự vô tình
của Diêu gia, ta nghĩ, nỗi hận thù trong lòng Thư Cảnh Trình ngày càng
sâu. Có lẽ hắn ta còn thấy, điều hắn ta tới Thượng Lâm uyển chính là một cơ hội tuyệt hảo.
Có một việc ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ. Tại
sao Diêu Thục phi có thể lần lữa, chưa động thủ với Thiên Phi? Chẳng lẽ
bởi nàng ta đang được thánh sủng nên không muốn làm những chuyện mờ ám
sao?
Ha, sao Diêu Thục phi có thể là người như thế? Từ ngày nàng
ta công khai muốn giết ta ở Trữ Lương cung, ta đã biết, nàng ta không
phải là người lúc nào cũng biết kiềm chế. Thế nhưng, ta cũng sẽ không
nhúng tay vào chuyện này, có lẽ nàng ta vẫn đang xem chừng, chờ ta ra
tay. Chỉ cần ta án binh bất động, tin rằng sẽ có ngày, nàng ta chắc chắn không nhịn nổi nữa.
Tỷ muội Thiên Phi và Thiên Lục đột nhiên
tĩnh lặng hẳn, không có hành động gì. Vương thái y vẫn tới bắt mạch cho
Thiên Phi mỗi ngày, cũng không truyền ra bất cứ tin tức khác thường nào.
Ngày nào ta cũng tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu theo lệ thường, cuối
cùng lại gặp Diêu Thục phi ở Hy Ninh cung. Nàng ta vẫn cao ngạo ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt nhìn ta vẫn chứa đầy hận thù.
Ta làm như không thấy, chỉ cúi đầu thì thầm với Ngọc Tiệp dư.
Khi ra khỏi Hy Ninh cung, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một gần. Ngoảnh đầu lại, là Diêu Thục phi.
Ta vội vàng hành lễ, nói: “Thục phi nương nương!”
Nàng ta nhìn ta chằm chằm nhưng không nói một câu, song ánh mắt nhìn ta không hề thay đổi.
Ta không khỏi cười mỉa một tiếng. “Sao nương nương phải nhìn tần thiếp như thế, chuyện hôm ấy, tần thiếp đã nói rất rõ ràng với nương nương rồi.”
Diêu Thục phi bước tới gần ta, hung dữ nói: “Chuyện đó bản cung có thể không tính toán với ngươi, thế nhưng, từ lúc Hoàng thượng chắn cho ngươi một
đòn ở Trữ Lương cung, bản cung liền tự nhủ trong lòng, nữ nhân trước mặt là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này của bản cung!”
Trong lòng ta sửng sốt, hóa ra là vì Hạ Hầu Tử Khâm.
Ngước nhìn nàng ta, ta nhẹ nhàng nói: “Nương nương lại định giết tần thiếp
nữa sao?” Còn chưa ra khỏi Hy Ninh cung mà, nàng ta thật sự to gan như
thế ư?
Nàng ta cười giễu một tiếng, nói: “Ngươi quá xem thường
bản cung rồi. Ngươi rất thông minh, muốn giữ được trái tim của Hoàng
thượng, vậy thì bản cung nói cho ngươi biết, bản cung có thể!”
Ta sững người. Nàng ta lại lạnh lùng “hừ” một tiếng, phất tay áo rồi bỏ đi.
Trông theo bóng lưng của nàng ta, ta nhất thời ngơ ngẩn. Nàng ta nói, có thể giữ trái tim hắn.
Ta không biết hơn mười ngày nay, nàng ta đã làm gì với hắn? Ta bỗng nhớ ra một chuyện, nếu đứa con của nàng ta thật sự được sinh ra, còn là một
hoàng tử, Diêu gia muốn ủng hộ lập ấu tử, rốt cuộc Diêu Thục phi sẽ đứng bên Hạ Hầu Tử Khâm hay đứng bên Diêu gia?
Lát sau, ta lại lắc
đầu, cười nhạt. E là Diêu Thục phi không biết, cả đời này nàng ta sẽ khó mà có con với hắn nữa. Tuy Thái hậu vì giang sơn nhưng chiêu này quả
thực rất hiểm độc, tước đi quyền làm mẹ của một nữ nhân…
Thực ra
thứ cảm giác ấy, Thái hậu rất quen thuộc. Năm xưa bà cũng không có tử
tự, thế nên mới dành hết tình thương của mình cho Hạ Hầu Tử Khâm. Nếu Dụ Thái phi không bị điên, ta cũng muốn hỏi thử xem, chính tay cho con
trai của mình đi, rốt cuộc bà ấy có cảm giác gì?
Đã hơn mười ngày trôi qua, có lẽ vết thương trên người Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã khỏi hẳn.
Quả nhiên đêm hôm ấy, hắn không tới Trữ Lương cung nữa, nhưng cũng không qua Cảnh Thái cung mà tới Khánh Vinh cung thăm Thiên Phi.
Ta
đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc trong sân, không gian tối đen
nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng vạn vật hồi sinh. Bỗng nhiên lại nhớ
tới những lời của Thư Quý tần trước lúc chết, nàng ta nói nàng ta không
thể độc hưởng ân sủng của hắn, chỉ vì hắn có ba ngàn giai lệ. Diêu Thục
phi nói, có thể giữ trái tim hắn. Còn ta lại muốn hỏi, trong hậu cung
này, thật sự có một nữ tử có thể vĩnh viễn giữ được trái tim của hắn
chăng?
Mỗi khi hắn đối diện với ta, cảm giác ấy sao mà chân thực, ấm áp đến vậy! Nhưng khi hắn rời đi, khi chỉ có thể nghe nói hôm nay
hắn đi đâu, ngày mai hắn đi đâu, ta lại thấy buồn rầu, không vui. Bởi
vậy ta mới muốn nói, sự sủng ái của hắn là thứ ta khát vọng nhưng cũng
khiến ta thấy hoảng sợ.
“Nương nương, người nghỉ ngơi sớm chút đi!” Vãn Lương bước vào đóng cửa sổ giúp ta, giục ta đi nghỉ.
Ta lẳng lặng quay người, lên giường nằm.
Lại mười ngày nữa trôi qua, hắn không tới Trữ Lương cung mà tới Khánh Vinh
cung. Trong hậu cung dường như xuất hiện cục diện cân bằng kỳ lạ giữa
Diêu Thục phi và Vinh phi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùng Một tháng Ba, chỉ còn cách sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Hôm ấy, khi thức dậy, ta kinh ngạc
phát hiện ra thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho đã không còn nhiều. May mà
mùng