
như ở Khánh Vinh cung,
than trong lò sưởi cũng không nhiều bằng Khánh Vinh cung, nếu Vinh Phi
nương nương sợ đau, sợ lạnh, thế thì nên ngoan ngoãn ở Khánh Vinh cung
đi, đừng đi đâu cả!”
Cung tỳ kia nghe thấy tiếng ta mới giật mình hoảng sợ, vội xoay người, cười gượng: “Nô tỳ tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Thiên Phi đứng dậy, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói: “Mấy ngày không gặp, mồm mép ngươi càng lanh lợi hơn đấy.”
Ta cười. “Bản cung xưa nay vẫn thế!” Ta bước lên, ngồi xuống mà không mời
tỷ ta ngồi. Trên gương mặt tỷ ta thoáng chút xấu hổ, cũng cười lạnh
lùng: “Ngươi cũng là người thức thời đấy, biết lúc này nên tránh xa ai.”
“Ai” trong lời tỷ ta đương nhiên là Thư Quý tần.
Ta không đáp, tỷ ta càng đắc ý, nói càng hăng hái. “Cũng đúng thôi, bản
cung giờ đây đã mang long thai, có cho ngươi cũng không có gan đối đầu
với bản cung! Được rồi, nể tình ngươi biết điều như thế, cũng niệm tình
quan hệ giữa bản cung và ngươi, bản cung sẽ để lại vinh hoa phú quý cho
ngươi trước. Có điều bản cung muốn ngươi biết, kẻ thấp hèn mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu dậy đâu! Đừng cho rằng chỉ cần khoác lên tấm áo đẹp
đẽ đã có thể tự coi mình là phượng hoàng! Người cứ mở to mắt mà nhìn bản cung từng bước đi tới vinh hoa, nhìn bản cung nhận được tất cả những
thứ thuộc về bản cung đi!”
Ta lạnh lùng nhìn tỷ ta, tỷ ta đang ám chỉ điều gì? Vị trí hoàng hậu sao?
Nực cười, tỷ ta có chút dáng vẻ nào của bậc mẫu nghi thiên hạ không chứ?
Từ bé tới giờ, người Tang Tử ta không sợ nhất chính là tỷ ta. Mười lăm năm qua chưa hề sợ, sao hôm nay phải sợ?
Ta đừng dậy, nhìn thẳng vào tỷ ta, chậm rãi nói từng từ: “Ngươi thật sự
cho rằng bàn cung không liên thủ với Thư Quý tần là vì sợ ngươi ư? Ha,
bản cung chỉ cho rằng, chỉ dựa vào một mình ngươi thì không thể động vào bản cung được!”
“Ngươi…” Tỷ ta bị chọc giận tới nỗi mặt mày biến sắc, rảo bước đi tới, gằn giọng: “Ngươi là thứ gì mà cũng dám ăn nói
với bản cung như vậy?” Ta lùi lại nửa bước. Tỷ ta nhìn ta chằm chằm,
cười đắc ý: “Sao vậy, sợ bản cung phải không?”
Thiên Phi khờ
khạo. Tỷ ta đáng sợ chỗ nào? Chỉ là nếu tỷ ta có xảy ra chuyện gì ở cung của ta thì người thật sự khó đối phó chính là hoàng thượng và thái hậu.
Đang nói thì cung tỳ vào pha trà.
Ta khẽ ho một tiếng, nói: “Không cần pha trà, tránh việc Vinh Phi nương
nương ăn phải thứ gì không lành lại đổ hết tội danh lên đầu người trong
Cảnh Thái cung.”
Nghe ta nói thế, mặt cung tỳ bỗng trắng bệch, hoảng hốt “vâng” một tiếng rồi lui đi.
Thiên Phi phải mất một lúc mới phản ứng lại được, chỉ vào ta, nói lớn: “Ngươi có ý gì? Bản cung có độc ác cũng không mang đứa bé ra đùa giỡn!”
Ta không đáp, chỉ cười. Tỷ ta nói không đem đứa bé ra đùa giỡn. Ha! Có hay không chỉ có mình tỷ ta biết, dựa vào cái gì mà ta tin tỷ ta?
Thiên Phi không chịu nổi sự im lặng của ta, muốn xông lên nhưng cung tỳ bên
cạnh vội vàng đỡ lấy, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người cẩn thận một
chút!”
Được cung tỳ nhắc nhở, tỷ ta mới bình tĩnh lại, nhưng vẻ
bực tức trên gương mặt vẫn chưa hết, tỷ ta gằn giọng nói: “Đừng tưởng ta không biết người dùng thuật quyến rũ để mê hoặc hoàng thượng! Nhìn lại
khuôn mặt bình thường của ngươi đi, sao có thể lọt vào mắt xanh của
hoàng thượng được chứ?”
Tỷ ta đã giận tới cực điểm, không thèm tự xưng là “bản cung” nữa. Ta bất giác bật cười, tỷ ta ghen, ghen với sự
bình thường của ta, ghen vì nhan sắc của ta như thế này mà vẫn có thể
giữ chân Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta bước lên mấy bước, cười nói bên tai
tỷ ta: “Dù ngươi có xinh đẹp tới mức nào, giờ cũng không thể thị tẩm,
ngươi còn có thể mong ngóng hoàng thượng ngày nào cũng ghé qua Khánh
Vinh cung sao? Đừng quên hoàng thượng là nam nhân.”
“Ngươi thật sự không biết xấu hổ!” Tỷ ta không khỏi kinh hãi, thốt lên.
Thế này mà cũng gọi là không biết xấu hổ sao? Ta chẳng làm gì, chẳng qua
chỉ nói một câu mà thôi. Nhìn Thiên Phi thật sự đã bị chọc giận, ta
nghĩ, mình cũng nên thôi đi, để long thai trong bụng tỷ ta khỏi xảy ra
chuyện, lại rước họa vào thân.
Thiên Phi chỉ vào mặt ta, ngón tay run rẩy, lát sau mới rít lên, một câu từ kẽ răng: “Ngươi đừng đắc ý,
ngươi phải biết nữ nhân trong cung này không phải chỉ có mình ngươi!” Tỷ ta quay ngoắt đi, vịn vào tay cung tỳ, nói: “Nhuận Vũ, chúng ta đi!”
“Ôi, nương nương, người cẩn thận, chậm một chút!” Nhuận Vũ vội vàng dìu tỷ ta, hoảng hốt kêu lên.
Nhìn theo bóng lưng Thiên Phi, ta từ từ ngẫm nghĩ lời tỷ ta nói lúc nãy, nữ
nhân trong cung này không phải chỉ có mình ta. Xem ra, lời của ta như
một hồi chuông cảnh tỉnh với tỷ ta. Nhân lúc tỷ ta mang thai, biết bao
nhiêu người sẽ tìm cách mà bò lên chứ! Dù tỷ ta có ngốc nghếch hơn nữa,
ta nói đến thế rồi thì cũng nên hiểu.
Tỷ ta còn có thể trông cậy vào ai? Còn có thể dựa vào ai?
Khẽ siết tay lại, khóe miệng ta dần dãn ra thành nụ cười.
Thiên Lục.
Không phải bọn họ là tỷ muội tình thâm sao? Lần này cứ để ta xem xem, rốt cuộc tình thâm đến mức nào. Nhìn bộ dạng giận tới cực điểm của Thiên Phi, ta chậm rãi nở nụ cười.
Giờ chắc tỷ ta sẽ bận rộn lắm đây, phải