Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211883

Bình chọn: 7.5.00/10/1188 lượt.

phủ. Mấy ngày này, không cho phép

vương phi bước ra khỏi vương phủ một bước, thị vệ giữ cửa cũng phải chú

ý, nếu không thấy vương phi, toàn bộ đầu các ngươi rơi xuống!” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói, ánh mắt lại nhanh chóng trở nên sắc bén.

Thu Nguyệt khẽ run lên, “Vâng, chủ tử, nô tỳ đi nói việc này cho quản gia!”

“Đi xuống!”

“Nô tỳ cáo lui!”

Ngô Đồng viết thư cho Mạn Mạn, là ý gì? Trong thư nói cái gì? Tại sao Mạn Mạn lại không nói lời nào với Xuân Đường Thu Nguyệt?

Mạc Kỳ Hàn cau mày, tay cầm đũa bạc thật

chặt, xem ra tối nay hắn phải tự mình đi tìm phong thư kia, nha đầu kia

sẽ giấu đồ ở chỗ nào đây?

Vừa hơn mười ngày, Mạc Kỳ Hàn khẽ nhắm

mắt lại, nàng không thích cười, nàng đã từng vui vẻ như vậy, hiện tại

trở nên không thích cười… trong lòng nhất thời thắt lại, hắn không khỏi

hận mình, đều là vì hắn, mới khiến cho nàng rơi vào trong ám ảnh, không

thoát được, nhưng mà hiện tại hắn không thể làm được gì!

Đến tối nay, lại có thể thấy nàng, trong

lòng kích động, lại suy nghĩ, gặp nàng rồi nên nói cái gì? Nàng sẽ có vẻ mặt gì? Nàng sẽ nói cái gì?

Gió nổi lên, cửa sổ bị gió thổi ào ào

vang dội, tiếng động này rơi vào tai Lăng Tuyết Mạn tựa như tiếng gào

khóc thảm thiết, khiến người rợn tóc gáy.

Co rúm lại, hai cánh tay ôm chặt thân thể, sắc mặt trắng bệch, nàng run rẩy nói: “Đóng, đóng cửa lại, kéo rèm cửa lại.”

“Vâng, vương phi.” Xuân Đường vội vàng đi kéo rèm cửa.

Thu Nguyệt vội an ủi: “Vương phi đừng sợ, mùa đông gió hơi nhiều một chút, không có chuyện gì, chúng nô tỳ ở bên cạnh ngài đây.”

“Ừ…”

Một lát sau, gió tạm ngừng, bởi vì biết

tối nay Mạc Kỳ Hàn sẽ tới, hai nha hoàn liền suy nghĩ làm sao tìm cớ lui ra, còn đang suy nghĩ thì thình lình nghe Lăng Tuyết Mạn nói: “Mang bức họa của phu quân đến cho ta.”

“Sao? A, dạ, nô tỳ đi lấy!” Xuân Đường ngẩn ra, vừa kịp phản ứng, vội vàng trả lời.

Bức họa trong thư phòng vốn được đặt ở

phòng ngủ, vì Lăng Tuyết Mạn thấy ngại, nên dời đi, hiện tại lại đột

nhiên rất muốn nhìn lại một chút.

Thu Nguyệt không biết Lăng Tuyết Mạn nghĩ thế nào, cho nên có chút thấp thõm bất an, quan sát vẻ mặt biến hóa của Lăng Tuyết Mạn, phán đoán tâm tư nàng.

Lăng Tuyết Mạn chỉ lẳng lặng ngồi, ánh mắt ngây ngốc không ánh sáng, nhìn chằm chằm một chỗ, con ngươi lại tan rã.

Không lâu lắm, Xuân Đường trở về, mang

theo một bức họa, Thu Nguyệt cầm lấy, trải nó lên bàn, Lăng Tuyết Mạn

hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía bức họa.

Trên bức họa là hình ảnh Mạc Kỳ Hàn đón ánh nắng mặt trời vươn người đứng dưới cây quế, một bộ y phục trắng hình nguyệt nha (*), bên hông buộc một mảnh ngọc bội màu vàng nhạt, phong thần tuấn lãng, nụ cười thanh nhã, dung mạo tinh sảo có thể sáng ngang với trích tiên (*)

(* nguyệt nha: hình trăng lưỡi liềm, *trích tiên: bán tiên)

Ngón tay thon đưa ra, chậm rãi dời về

phía mặt người trong bức họa, nhẹ nhàng mơn trớn lông mày của hắn, mắt

của hắn, môi của hắn, Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng hỏi: “Bức họa vẽ này khi nào? Ta nghe nói hắn là một người rất lạnh lùng, nhưng nhìn hình vẽ không giống.”

“Bẩm vương phi, bức họa này được vẽ

năm năm trước. Trước đó, chủ tử mặc dù thân thể kém, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tính tình cũng tương đối hiền họa một chút, nhưng sau khi trải qua một lần bệnh nặng, dẫn đến bệnh quấn thân, tính khí chủ tử từng

ngày từng ngày xuống dốc, tính tình cũng càng lúc càng lạnh.” Xuân Đường nhỏ giọng trả lời.

Lăng Tuyết Mạn trầm mặc, sau đó cuộn bức họa lại, giao cho Xuân Đường, “Đặt trở về đi.”

“Vâng, vương phi.”

“Thu Nguyệt cũng lui xuống đi, ta muốn ngủ.”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.”

Cửa mở ra, lại khép lại, trong phòng rất nhanh tĩnh lặng, không một tiếng động.

Lăng Tuyết Mạn chán nản bò lên giường,

ngủ ở phía ngoài cùng, là nơi Mạc Kỳ Hàn đã từng nằm, nàng nhắm mắt lại, cưỡng chế mình không cần nghĩ cái gì, vội vàng ngủ.

Sau khi đếm đến con cừu thứ ba trăm, ý thức rốt cuộc từ từ biến mất, Lăng Tuyết Mạn tiến vào mộng đẹp.

Mà qua một hồi lâu, trước giường, trong

bóng tối mới xuấn hiện thêm một bóng người, hắn tĩnh lặng nhìn người

trên giường một lát, sau đó ngón tay vươn ra, quả quyết điểm huyệt ngủ

của nàng.

Đốt nến, phòng sáng lên, đôi mắt âm lãnh

tìm tòi khắp nơi, suy nghĩ đến nơi Lăng Tuyết Mạn có thể giấu thư, tủ

đầu giường, góc tối trên giường, dưới gối lót đầu, trong đệm giường,

trong tủ quần áo, bàn trang điểm, toàn bộ tìm qua một lần, cái gì cũng

không có.

Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, bất giác

ánh mắt quét qua người Lăng Tuyết Mạn, trong lòng lộp bộp một cái, ngồi

xuống mép giường, hắn từ từ nhấc chăn lên, nàng mặc áo gấm ngủ màu

trắng, cổ lộ ra ngoài một chút, ánh mắt chuyển dời, cái yếm bên trong

tiểu y như ẩn như hiện, rãnh giữa hai ngực cũng mơ hồ có thể thấy được,

da thịt mềm nhẵn, trắng nõn, mới vừa tắm rửa không lâu còn vương mùi

hương thơm ngạt đi vào chóp mũi hắn, cổ họng nhất thời căng thẳng.

Không kìm hãm được, hắn cúi người, nhẹ

nhàng hôn ở trước ngực nàng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đã tràn đầy

tình dục, hơn hai mươi ngày, thân thể cấm dục quá lâu, đ


XtGem Forum catalog