XtGem Forum catalog
Mị Hoặc Vô Hình

Mị Hoặc Vô Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323434

Bình chọn: 10.00/10/343 lượt.

g ?”

Vanessa nghẹn họng, cô cúi đầu không nói thành lời. Kha Nhi nhìn Vanessa, vẫn buông lời châm chọc.

“ Thù đã trả xong, hung thủ đang ở trong nhà chị, nếu chị muốn bắt, tôi

không phản kháng, nhưng hiện tại không được, tôi còn một nhiệm vụ cần

hoàn, sau khi xử lý xong mọi việc, tôi sẽ nghe theo chị.”

Vanessa không cho là đúng, cô gắt giọng. – “ Vẫn câu nói cũ, là vì Man Cảnh Ân … nhưng em có biết, hung thủ giết chết Kiến Ngụy là Man Cảnh Ân, mà Kiến

Ngụy lại cứu mạng em, nuôi em suốt mười hai năm, em chấp nhận làm thuộc

hạ cho hắn sao ?”

Vanessa ném tập hồ sơ liên quan đến cái chết của Kiến Ngụy cho Kha Nhi xem, còn có hung thủ là Man Cảnh Ân cùng một

số chứng cứ chứng minh Man Cảnh Ân từng qua lại giao dịch cùng Chính

Phủ.

Nói cách khác, hắc bạch phân chia hai giới, khi Lão Đại

bên hắc bang có quan hệ mờ ám với người bạch đạo, đó là điều cấm.Việc

này nếu bị vạch trần, Man Cảnh Ân sẽ không ngồi trên cái ghế Lão Đại

được bao lâu.

Kha Nhi nhìn lướt qua tập tư liệu, những gì

Vanessa nói, cô cảm thấy tức cười, thật không biết cô ta là vì thông

minh quá nên không có chỗ dùng ?

Cô hừ lạnh. – “ Chị nói như vậy, là muốn tôi báo thù, hay muốn tôi đứng ra vạch tội anh ấy ?”

“ Man Cảnh Ân là lão đại, thế lực lớn mạnh, hắn kiêu ngạo tàn nhẫn, hay

chống đối Chính Phủ, còn giết không ít người, em thật muốn làm cha mẹ

chết không nhắm mắt sao ?”

“ Đủ rồi, đừng đem cha mẹ làm tấm chắn nữa … tôi nghĩ cuộc nói chuyện đến đây chấm dứt là cùng, còn một việc … anh ấy không giết Kiến Ngụy, tôi lấy tính mạng ra bảo đảm.” – Kha Nhi

lạnh giọng, đứng dậy quyết rời đi.

Cô không thể nói chuyện bình thản với Vanessa được nữa, cha mẹ đang yên ổn trên thiên đàng cũng bị

cô ta lôi ra khiến cô thấy khó chịu, còn việc bên cạnh Man Cảnh Ân là do Kiến Ngụy yêu cầu trước khi mất.

Cô ta không biết, cô không

trách nhưng cứ áp đặc tội danh giết người lên Man Cảnh Ân, cô cảm thấy

lòng bức rức không thôi, cảm giác đó rất muốn giết người.

Cái

chết của Kiến Ngụy, cô rõ hơn ai hết, thủ phạm tuy không để lại dấu vết

nhưng không có nghĩa cô không tìm ra manh mối, chỉ cần Băng Du đi Tam

giác vàng, mọi chuyện sẽ rõ ngay lập tức.

Chỉ có một chuyện làm cô khó hiểu, vì sao Vanessa có được những bằng chứng quan trọng này ? … Không phải cô xem thường Vanessa nhưng để có được nhiều manh mối như

vậy, cho dù thế lực hiện tại, hay cả người chống lưng cho cô là Lạc Lai, cũng không được tỉ mỉ đến thế.

“ Em yêu Man Cảnh Ân ?”

Kha Nhi còn chìm đắm trong suy nghĩ, bị câu nói của Vanessa làm giật mình.

Cô nhíu mày nhìn Vanessa, cô nàng không cho cô cơ hội, đã lên tiếng

trước.

“ Chị biết rõ, ban đầu em theo Kiến Ngụy là vì hắn có ơn

với em, nhưng giờ hắn đã chết, em có được tự do, vì sao còn đi theo Man

Cảnh Ân ? … chỉ có hai lý do, một là vì em muốn trả thù cho Kiến Ngụy,

hai là vì em đã yêu hắn, dù chị không chắc nhưng đó là linh cảm.”

“ Linh cảm ? … vậy chị nói tôi biết, yêu một người sẽ có cảm giác ra sao ?”

Kha Nhi rất hứng thú với hai từ “ Linh Cảm”, cô cũng hứng thú với từ “ Yêu

”, bởi lần đầu có người khẳng định cô yêu một người đàn ông, cô rất muốn biết, yêu rốt cuộc như thế nào ? có phải chỉ cần nói yêu với người đó

tức là yêu, giống Kiến Ngụy ngày trước cũng bảo cô nói yêu hắn ?

Vanessa mới đầu sửng sốt, giây sau vẫn bình thản giải thích cho Kha Nhi, tuy là nói Kha Nhi nghe nhưng ánh mắt lại nhuốm mù sương, giọng trông có vẻ xa xăm.

“ Yêu một người … là khi toàn bộ tâm trí của mình đều nghĩ

đến người ấy, cảm xúc vui buồn của người ấy đều ảnh hưởng đến em, và

nhất là khi ở bên người ấy, tim em sẽ đập rất nhanh … Kha Nhi, có phải ở bên Man Cảnh Ân, tim em luôn đập rất nhanh ?”

Nghe lời

Vanessa nói, Kha Nhi rơi vào trầm mặt. Qủa thật mỗi lần đối mặt với Man

Cảnh Ân, tim cô đập khá nhanh, vui buồn của hắn, cô không phải không cảm nhận được nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô, còn việc tâm trí gì

đó thì không có, chỉ lâu lâu chợt nhớ đến.

Bất chợt nghĩ đến

Man Cảnh Ân, nhớ đến giọng nói trầm thấp của hắn tuy lạnh nhưng dễ nghe, khuôn mặt cương nghị góc cạnh, sóng mũi cao, đôi con người màu lục lạnh lùng, đôi môi mỗi lần nhếch lên đều gợi cảm, còn có thân hình …

Nghĩ đến đây, mặt Kha Nhi ửng đỏ, tuy hai người quan hệ nhiều lần nhưng mỗi

lần nhớ tới, mặt không hiểu vì sao lại nóng ? cảm giác này rất mới lạ,

cô cảm thấy cả người có chút hưng phấn, còn có chút … mong chờ gặp hắn.

Tất cả phản ứng của Kha Nhi đều bị Vanessa thu vào tầm mắt, lúc này cô không cần đoán nữa mà khẳng định.

“ Kha Nhi, em yêu Man Cảnh Ân mất rồi.”

“ Không … trong mắt tôi, anh ấy là chủ nhân.” – Kha Nhi không do dự trả lời.

Tình hình hiện giờ cho thấy, giữa bọn họ chỉ là chủ nhân và thuộc hạ, về

phần tim loạn nhịp thì cô chấp nhận, nhưng còn yêu, có quá xa vời không ? Cô không biết yêu một người là như thế nào ? nên không phủ nhận phán

đoán của Vanessa.

Nhớ đến Kiến Ngụy, tình yêu gì đó quá mơ hồ,

cô chỉ biết khi Kiến Ngụy chết, chỉ thấy xót thương, đó có phải yêu như

Tuyết Du nói, chứng kiến người mình yêu thương chết trướ