
khỏi Man Cảnh Ân, còn mong cô làm nội ứng, nhưng cô cự tuyệt,
được vài lần, cô ta cũng nãn lòng, sau đó hai người qua lại gặp nhau một tháng một lần.
Thứ ba, là việc giữa cô và Man Cảnh Ân, tuy thời gian bên hắn không lâu, nhưng cô cảm nhận được, mình thật có tình cảm
với hắn, mà điều đáng nói ở đây, là hắn lại bảo cô dọn đến phòng của hắn ở, đòi hỏi dục vọng càng nhiều, cô ngày nào cũng mệt lã người, không có sức lực làm chuyện khác.
Nghiêm trọng nhất là việc cuối cùng,
một năm đã qua đi, lời hứa cũng kết thúc, cô cũng nên nói vài lời với
Man Cảnh Ân, thế nhưng cô phải mở miệng như thế nào cho phải ?
Cô bây giờ mới thấm thía câu nói của Vanessa ngày trước, cảm xúc vui
buồn của hắn sẽ ảnh hưởng đến cô, tâm trí cũng bị hắn chiếm hết … Không
biết từ khi nào cô lại do dự, nếu mình lên tiếng, hắn có tức giận không ? … Hazi, một thời gian dài không lên tiếng, nay lại nói mình biết nói
chuyện, hắn không tức giận mới lạ.
Ngồi trong căn phòng rộng
lớn, Kha Nhi nhìn hướng mặt trời đã lên cao, vì đã lập đông, thời tiết
lạnh hơn, quần áo Man Cảnh Ân mua cho cô cũng dày hơn, về việc ăn uống,
mỗi bữa đều mang một hương vị khác, nhưng cô chỉ thích ăn món cháo ngũ
vị bán ven đường do một lần cô vô tình thấy được.
“Cốc, cốc, cốc …”
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, Kha Nhi có chút lười biếng đi mở cửa phòng.
Từ ngày cô dọn đến phòng hắn, ai cũng biết cô không nói được, nên mỗi
lần muốn vào phòng hắn dọn dẹp đều đợi rất lâu bên ngoài cửa, trừ khi cô mở cửa, nếu không, ai dám đi vào ?
Vừa mở cửa phòng, Tiểu Âu đã trưng vẻ mặt giả tạo làm Kha Nhi chán ghét. Bên cạnh Man Cảnh Ân, cô
học được rất nhiều cảm xúc, vẻ mặt cũng không còn lạnh lùng lạnh nhạt
như xưa, nhưng không phải không đề phòng.
Nhất là đối với Tiểu
Âu, lúc trước cô nhớ rõ cô ta không để cô vào trong mắt, từ khi Man Cảnh Ân để ý đến cô, cô ta mới tôn trọng cô, thiếu đều chưa đem cô lên bàn
thờ phụng, còn không ít lần ám chỉ mình thích ông chủ.
Cô biết
rõ Tiểu Âu có dụng tâm với Man Cảnh Ân, nhưng tiếc là cô ta đã tìm sai
người để gửi gấm hy vọng, muốn cô giúp cô ta lên giường của hắn, đúng là ngu ngốc.
Cô từng nói sẽ không mong hắn đáp lại tình cảm của
cô, không có nghĩa để người đàn bà khác cùng hắn xảy ra quan hệ, nhất là loại người như Tiểu Âu, nếu có thể, cô sẽ chọn một người thật lòng yêu
hắn, có thể mang lại cho hắn hạnh phúc, cô sẽ chấp nhận.
Đó
không phải là điều Tuyết Du từng nói sao ? Yêu một người, không phải độc quyền chiếm hữu, chỉ muốn thấy người đó hạnh phúc, mỗi ngày vui vẻ là
mình cũng hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng Kha Nhi nào biết, Tuyết Du
chỉ nói xuông, bởi hiện tại cô nàng đã độc quyền chiếm hữu người ta rồi, ngay cả việc chỉ muốn người ta hạnh phúc cùng vui vẻ cũng để vào mắt,
chỉ tuyên bố một câu.
“Anh dám lên giường với bất cứ người đàn bà nào, kể cả đàn ông . .. em sẽ thiến anh.”
“Kha tiểu thư, đã đến giờ dùng cơm trưa, mời tiểu thư xuống dùng bữa.”
Kha Nhi gật đầu đi xuống lầu, không liếc Tiểu Âu lấy một cái. Tiểu Âu thấy Kha Nhi đi ra khỏi cửa, trong mắt mang tia oán hận.
Thật không nghĩ Kha Nhi lại gặp may như vậy, một bước lên tới giường
ngủ chính, nơi từ trước đến nay không người đàn bà nào bước vào, nói chi ngủ qua đêm. Cô tuy oán hận, vẫn phải cúi đầu trước Kha Nhi, nhưng cô
nhất định không từ bỏ ý định leo lên giường Man Cảnh Ân.
…………………………………
Phòng ăn.
Trên bàn ăn đã dọn lên những món đặc sắc, Kha Nhi nhìn lướt qua nhưng
không thấy thèm ăn, chỉ cảm thấy mỹ vị trước mắt nhạt nhẽo.
Có
thể do dạo gần đây trong người không khỏe, những món thích ăn ngày trước cũng lạc miệng, bây giờ chỉ thích ăn cháo ngũ vị cùng một ít cải cúc
trộn, còn có món vịt quay lần trước Man Cảnh Ân dẫn cô đến một tiệm nhỏ
ăn.
Lần đó Kha Nhi thấy lạ, một người mặc bộ Vest sang trọng lại ngồi trong một tiệm vịt quay nhỏ xíu, trong rất quái dị, tuy thế dáng
vẻ của hắn khi ăn vẫn mang vẻ cao sang khó tả.
Dì Quế thấy đã lâu, Kha Nhi không chút mảy may động đũa, bà dò hỏi. – “Kha tiểu thư, món ăn không hợp khẩu vị ?”
Kha Nhi lắc đầu, cô không biết giải thích ra sao ? Dì Quế đã tốn thời
gian làm thức ăn cho cô, cô không muốn làm phiền Dì, vì thế cô bắt đầu
động đũa, dù không ăn cũng phải nuốt, còn nhiều việc cần cô đi làm.
“Cộp, cộp, cộp …”
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà bóng loáng, âm thanh chói tay gây
sự chú ý của tất cả mọi người, ai cũng nhìn về phía cửa lớn, lúc này vẻ
mặt mọi người chỉ có một biểu hiện … tái mét đến cực điểm.
Duy
chỉ có Kha Nhi là thờ ơ, cô chỉ hờ hững đánh giá người bước vào. Tóc đã
cắt ngắn, thân vận một chiếc váy màu vàng nhạt, đôi mắt trong suốt mang
theo ý cười nhìn cô, ngay sau đó là giọng nói quen thuộc.
“Kha Nhi, thật vui khi gặp lại cô.”
Chỉ liếc nhẹ người trước mắt, Kha Nhi tiếp tục ăn. Người đứng trước mặt đương nhiên là Hải Miên ngày trước bị Man Cảnh Ân đưa đi Mỹ cải tạo đạo đức, nay đã đến thời hạng, cô ta đương nhiên nhanh chống quay về.
Mới một năm không gặp, Hải Miên thay đổi khá nhiều, từ ngoại hình đến
cử chỉ cùng lời ăn tiếng nói đều khác kẻ ngạ