
o mạn hống hách ngày trước,
tuy thế, cô không tin, một người luôn nhìn mình bằng ánh mắt ác độc kia, có thể thay đổi nhanh đến vậy.
Là đàn ông, thù hận muốn giải
quyết chỉ cần một nhát dao hay một viên đạn coi như xong, nhưng phụ nữ
thì khác … chết là quá dễ dàng.
Hải Miên không tức giận khi Kha Nhi thờ ơ cô, ngược lại rất bình thản ngồi xuống, nhìn Dì Quế, nhẹ giọng.
“ Dì Quế, lấy giúp tôi thêm một cái chén.”
Dì Quế thoáng giật mình trước hành động có chút khác lạ của Hải Miên,
lần đầu cô ta gọi bà mang giọng điệu thân mật, không phải quát tháo như
ngày trước, không biết bên kia đã cải tạo cô ta ra sao ? Bà cảm thấy nên quan sát thêm một thời gian mới được.
Hai cô gái ngồi đối diện
nhau, nhưng không ai liếc nhau một cái, chỉ chăm chú ăn bữa sáng nhưng
quanh thân họ lại mang một luồng sát khí dọa người.
“Về đây khi nào ?”
Man Cảnh Ân xuất hiện, sải bước chân dài đi đến ngồi cạnh Kha Nhi, lạnh nhạt nói với Hải Miên một tiếng.
Người làm nhanh chống lấy thêm bộ đồ ăn cho ông chủ, với sự xuất hiện
đột ngột này của hắn, nếu là lúc trước họ còn bị dọa cho sợ nhưng hiện
tại đã là tục lệ thông thường, vì đây là lần đầu tiên sau khi lão gia
mất, ông chủ chịu về biệt thự dùng bữa trưa, nói đúng hơn là ba bữa
không thiếu một bữa nào.
Kha Nhi ngẩng đầu nhìn Man Cảnh Ân,
khóe môi hơi nhếch lên mang theo sự dịu dàng khó thấy. Hải Miên nhìn Man Cảnh Ân, nở nụ cười ngọt ngào, dưới sự kinh ngạc của mọi người, cô ta
đi tới gật đầu chào cung kính.
“Lão đại, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe ?”
Không phải cái khoát tay, không phải cái ôm cùng giọng nói nũng nịu,
chỉ đơn giản chào hỏi, thật không biết những ngày tháng bên Mỹ, cô ta
được cải tiến đến trình độ nào rồi.
Man Cảnh Ân liếc nhẹ Hải
Miên, rất tự nhiên lấy cốc nước cam của Kha Nhi uống hết, còn rất tự
nhiên ăn bữa sáng, cũng không quên gắp thức ăn cho Kha Nhi, không giống
ngày trước, tính ưa sạch sẽ đã biến mất.
Hình ảnh này đập vào
mắt Hải Miên, giống như một cây châm đâm vào tim cô, ánh mắt chỉ thoáng
qua chút sát khí, ngay sau đó vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, cô nhã nhặn nói.
“Lão Đại, em còn có việc phải làm, em đi trước.”
Man Cảnh Ân chỉ ừm một tiếng, Hải Miên cúi đầu chào hắn, xoay người
lạnh lùng bước đi. Man Cảnh Ân không nhìn lấy một cái, hắn gắp vào bát
Kha Nhi một con tôm, nhẹ giọng.
“Ăn nhiều một chút, gần đây em gầy đi nhiều.” – Giọng điệu trầm thấp dễ nghe, còn mang thêm chút dịu dàng.
Qủa thật nhìn cô có chút gầy, lúc trước mỗi đêm ôm cô ngủ rất thoải
mái, nhưng thời gian sau, cơ thể mảnh khảnh nhỏ bé vẫn mềm mại, chỉ
thiếu chút thịt, hắn cảm nhận được khi ôm cô giống như đang ôm chú cún
nhỏ, hắn có chút khó chịu.
Mà hành động cùng tâm tình lúc này
của mình làm hắn càng phiền não thêm, đã nhiều lần tự nói với bản thân,
cô là bản danh sách, là người hắn dùng làm mồi nhử Hủy Lực, thế nhưng
trong một năm nay, gần gũi càng nhiều, trong tâm như có cái gì đó bị phá vỡ.
Mỗi lần ở gần cô, hắn chỉ muốn cùng cô trải qua những đêm
triền miên khó tả, muốn hưởng thụ vị ngọt từ đôi môi mềm mại, muốn chạm
vào làn da trơn bóng trắng nõn, muốn thấy dáng vẻ kiều mị động lòng
người mỗi khi cô động tình.
Hắn hiểu rõ, những đều này là vì dục vọng muốn chiếm hữu cô triệt để, nhưng sâu trong tim lại có khát khao
mãnh liệt hơn, không phải dục vọng, là một điều từ sâu thẵm trong tim
không hề tồn tại … là cấm kỵ.
Man Cảnh Ân khẽ thở dài trong
lòng, hắn cuối cùng chỉ là một người bình thường, dù là người hắc đạo,
hắn vẫn rõ được, hai chữ tình cảm viết như thế nào, có điều việc này hắn vẫn không chấp nhận được.
Kha Nhi khiến hắn lưu luyến, thế
nhưng yêu thích, có phải quá xa vời, cô nàng vẫn là cấm kỵ, không phải
tình yêu, mà là thân phận, nếu cô ta không có bất kỳ quan hệ với Kiến
Ngụy, hắn sẽ suy nghĩ lại.
Thời gian tiếp xúc làm khoảng cách
giữa hai người được thu hẹp, hắn nhận ra Kha Nhi thật hoàn hảo với mẫu
người hắn luôn muốn có, chỉ tiếc cô lại là người của tên kia, mà hắn
không thể chấp nhận việc này.
Người làm xung quanh không nghĩ
nhiều như Man Cảnh Ân, mà thật cũng không đoán được suy nghĩ của ông
chủ, bọn họ chỉ đang quan tâm đến lời nói của hắn khi quan tâm Kha Nhi,
mọi người nghe xong chỉ cười trộm.
Còn nhớ ngày đầu Kha Nhi vào Dạ Thự, ông chủ cư nhiên bảo bọn họ đối với cô như Funi, giờ lại thay
đổi 360 độ, hành động này khiến bọn bọ bị quay vòng đến chóng mặt, nhưng họ đều vui mừng, nếu theo tình trạng hiện giờ, nữ chủ nhân Dạ Thự chính là Kha Nhi.
Dì Quế cũng không thua gì bọn họ, mới đầu còn cân
nhắc việc cô liên quan đến người kia, thế nhưng thời gian đã xóa nhòa đi tất cả, bây giờ bà cũng chấp nhận vô điều kiện, chỉ còn trông chờ vào
ông chủ sẽ giải quyết ra sao.
Kha Nhi bên cạnh lúc này mới buông đũa, nhìn bóng Hải Miên khuất dần, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt
khôi phục sự lạnh lùng của ngày trước.
Lúc nãy cùng ngồi ăn với
Hải Miên, cô đã phát hiện dấu chấm đỏ hình ngôi sao trên gáy cô ta, ý
nghĩa đó không thể sai biệt được, là dấu hiệu nhân tạo.
Người
nhân tạo có hai loại, một loại mang