
ngôi sao màu đen, là người nhân tạo
toàn diện, ý chỉ toàn bộ phận bên trong đã được cấy ghép bằng máy móc,
đến cả trí não cũng bị con chíp điều khiển.
Loại thứ hai, là
loại tạp nhân, loại này tương đối nguy hiểm, một số bộ phận nào đó trên
người được cấy ghép máy móc nhưng không bị cấy con chíp vào não, tuy
thế, họ vẫn bị tiêm một loại thuốc kích thích, giúp bộ não cùng thể lực
có sức chiến đấu mạnh gấp đôi người nhân tạo.
Có thể người
ngoài nhìn vào, người tạp nhân vẫn tốt hơn người nhân tạo, thế nhưng khi nhìn thấy quá trình cấy ghép kim loại vào người, bọn họ sẽ thấy đâu mới là đáng sợ thật sự.
Người nhân tạo vì được cấy con chíp vào
não nên không biết thế nào là đau đớn, người tạp nhân thì khác hoàn
toàn, dù bị gây tê ở liều lượng cao, nhưng tận trong xương tủy, nổi đau
ngay cả “Lăng Trì” còn được xem rất nhẹ.
Nhưng người tạp nhân có một ưu thế, đó là điểm chí mạng không phải ở cổ, mà vẫn như người bình
thường là ở tim, như thế càng khó khăn hơn, vì khung xương được ghép
bằng kim loại đặc chế, muốn xuyên thủng nó, phải tìm vũ khí cùng loại.
Theo tình trạng Hải Miên hiện giờ, cô đoán chừng thời gian cấy ghép
khoảng nữa năm, cô đã quan sát rất kỹ, ngoại trừ đầu, cổ, mình vẫn còn
giữ trạng thái người, thì tứ chi đã cấy ghép thành công 95 %, với 5 %
còn lại, là do cử động các khớp có chút cứng ngắc nhưng không vì thế mà
giảm đi sức chiến đấu của họ.
Người ngoài chỉ thấy cô ta như
người bình thường, trên thực tế, kim loại đặc chế cũng giống như dạng
xương người, dù là cái chạm tay hay va chạm nhẹ đều không nguy hại, chỉ
có người tạp nhân mới biết, họ đã khống chế nó bằng cách nào ?
Điều làm cô khó hiểu ở chỗ, Hải Miên từ khi nào vướn vào tạp nhân, lần trước không phải Man Cảnh Ân đã cho người giết sạch rồi sao ?
“Vài ngày nữa tôi sẽ vắng mặt, mọi thứ em cứ y theo trong đây mà làm.”
Man Cảnh Ân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, hắn liếc mắt với Chấn Phi,
hắn ta lặp tức đưa cho cô một bảng danh sách. Kha Nhi xem sơ qua, bên
trong là một số giấy tờ đã được hắn phê duyệt, cô chỉ cần bảo vài người
đi thâu hàng là được.
Việc này đối với cô không lạ gì mấy, lúc
dọn vào phòng hắn ở, chỉ là vô tình xem bản danh sách hàng hóa, hắn vô
tình thấy, bảo cô hứng thú không ? Cô chỉ tùy hứng gật đầu, và thế là ôm luôn đống nợ nần này luôn.
Nếu là lúc đầu, cô sẽ không nghĩ sâu xa nhưng càng về sau, khi nhận thức được nhiều việc, cô mới biết, từ
lúc đầu hai người ở bên nhau nhưng đã sống trong hai thế giới, hắn … vẫn luôn hoài nghi cô.
Nhưng điều đó không làm cô buồn lòng, ai
trong hoàn cảnh đó không hoài nghi một kẻ từ bên kẻ địch, lại cam tâm
tình nguyện phục tùng vô điều kiện đi theo làm việc cho hắn, ngay cả cô
cũng cảm thấy chuyện đó thật buồn cười.
Nhìn Man Cảnh Ân trước
mặt, tim có chút ê ẩm nhưng xen lẫn là cảm giác ấm áp rót vào tim, ánh
mắt Kha Nhi trở nên kiên định, cô vừa mở miệng thì di động của hắn vang
lên.
Man Cảnh Ân bắt máy, bên kia nói câu gì đó đã khiến mày hắn nhíu lại, hắn không lên tiếng, tắt máy đi, đứng bật dậy nói với cô một
câu lạnh nhạt nhưng lại là lời giải thích.
“Bên Mỹ có chút phiền toái, vài ngày sau tôi sẽ về, ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi.”
Hắn khẽ xoa đầu cô rồi lấy áo khoát rời đi ngay. Kha Nhi nhìn hắn đi
khuất, tay đưa lên trên đầu, nơi đó vẫn còn hơi ấm của hắn, lòng cô dịu
đi rất nhiều. Mặc kệ hắn nghĩ sao về cô, lòng cô đã quyết định, trái tim này chỉ có thể thuộc về hắn.
………………………..
Trời vào đông tuy
lạnh nhưng không khí tươi mát thoải mái. Trên đường lớn, mọi người tấp
nập qua lại, ai ai cũng mặc áo thật dày nhưng mỗi khi họ hà hơi vẫn thấy được một làn khói nhỏ.
Kha Nhi dẫn ZERO đi dạo trên đường
nhỏ, ánh mắt không quên đánh giá mọi vật xung quanh, lúc này cô mong sao không phải đi dạo cùng ZERO, mà cùng Man Cảnh Ân đi dạo, cô từng xem
qua vài bộ phim lãng mạn do Tuyết Du đề cử.
Mỗi bộ phim đều nói
về hai người yêu nhau sẽ đi những đâu ? Ăn những gì ? Nói những câu lãng mạn ra sao ? … lúc xem qua, lần đầu cô biết thế nào là ghen tỵ, còn có
chút đố kỵ, nhưng không có cách khác.
Vì Man Cảnh Ân sẽ cho
những thứ đó là vô bổ, lãng phí thời gian, hắn thà đi xem lắp ráp súng
hay xem chế tạo thuốc nổ còn thú vị hơn … Kha Nhi khuất phục hoàn toàn.
Đang đi, bổng ZERO chạy nhanh về phía trước, Kha Nhi tự cấu lấy mình
coi như cảnh cáo, sự cảnh giác của cô ngày càng yếu, mỗi lần suy nghĩ
đến Man Cảnh Ân là rối như tơ vò, cô phải chấn định tâm tình lại mới
được.
Vừa ngước nhìn, một cô gái vận bộ váy hoa tím nhạt, vẻ mặt tươi cười ôm ZERO vào lòng, còn rất nhẹ nhàng vuốt đầu ZERO.
Kha Nhi nhận ra cô gái trước mắt, là Lăng Tịnh Hy, tình nhân của Vương
Vũ Hàn, thời gian trước đã gặp cô ta ở Ảo Cư, hay nói đúng hơn, là cô
gái nhém mất mạng dưới tay cô ngày trước.
“Gâu, gâu, gâu …”
ZERO sủa vài tiếng, nhảy ra khỏi vòng ôm của Lăng Tịnh Hy, chạy nhanh
tới chỗ Kha Nhi. Lăng Tịnh Hy thấy Kha Nhi, mím môi cười đi đến hỏi
hang.
“Kha Nhi, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ ?”
Kha Nhi chớp chớp mắt, lặng im đánh giá Lăng Tịnh Hy, đối với