
văng vẳng giọng nói của Vu Lâm, vừa vào nhà, cô đã hét toáng lên: “Bố
mẹ, dì Châu vừa gọi cho con, tối nay họ mời nhà mình sang đó ăn cơm, hôm nay là
sinh nhật của Tấn Tuyên”.
“Ôi cha, xem này, mẹ lú lẫn mất rồi, quên cả sinh nhật nó, Tú Liên này cũng
thật là, sao không nhắc tôi chứ”. Giọng bà Vu vang lên ngay sau đó.
Tim Vu Tiệp thắt vào rồi lại thả ra nhẹ nhõm, như thể cô đang chơi tàu lượn
siêu tốc vậy, thì ra vẫn có người nhớ, cô bỗng thấy tâm trạng mình vui hẳn lên.
“Tiểu Tiệp, ra đây, đến nhà Tấn Tuyên”. Mẹ cô gõ cửa.
“Vâng!” Vu Tiệp đáp lại rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, cố kiềm chế con tim
đang đập loạn nhịp của mình, chầm chậm mở cửa bước ra, chỉ là đến nhà họ Tấn
thôi mà, cần gì phải vui sướng như thế. Đương nhiên, được gặp dì Châu là cô đã
thấy vui rồi, được ăn những món dì làm, và cả chú Tấn, lâu quá rồi không chơi
cờ với chú rồi, Vu Tiệp tự tìm ra cho mình đủ thứ lí do khiến cô thấy vui sướng
khi đến nhà họ Tấn để biện hộ cho tâm trạng của mình, phải, đã lâu quá rồi cô
không đến đó.
Con mèo hoang nhỏ bé đáng yêu này, lại rất vui lòng tự mình nhảy vào hang sói!
Hết thuốc chữa rồi, hết thuốc chữa rồi!
Đến nhà họ Tấn, Vu Tiệp không dám nhìn lung tung, nhưng cô không hiểu tại sao
tim mình lại có cảm giác co thắt dữ dội, sau khi chào dì Châu và chú Tấn xong,
cô ngồi ngay ngắn trong phòng khách chờ đợi. Vẫn không thấy bóng dáng Tấn Tuyên
đâu, cửa phòng anh cũng khép chặt. Tấn Tuyên vẫn chưa về? Đã hơn sáu giờ rồi,
lẽ nào lại tăng ca? Hôm nay là sinh nhật anh ta mà, vẫn bận thế ư? Vu Tiệp ngồi
nhấp nhổm không yên.
“Tấn Tuyên vẫn chưa về ạ?”. Vu Lâm kéo dì Châu ra hỏi, tim Vu Tiệp cũng thấp
thỏm theo bóng hai người.
Dì Châu chưa kịp đáp thì cửa phòng Tấn Tuyên đã mở toang, tim Vu Tiệp hẫng đi
một nhịp, hô hấp trở nên khó khăn, bóng dáng cao gầy của anh hiện ra ở ngưỡng
cửa, Vu Tiệp khẽ nuốt nước bọt, mọi căng thẳng đều tràn hết vào lồng ngực, tiến
vào trái tim, trong chớp mắt cô đờ ra mất ba giây rồi cố gắng nhìn vào màn hình
ti vi.
“Về rồi, lúc nãy đang ở trong phòng làm việc”. Tấn Tuyên cười khẽ, trả lời Vu
Lâm, lên tiếng chào hỏi ông bà Vu, phớt lờ Vu Tiệp đang lặng lẽ ngồi trên
salon, khiến trái tim cô lại tiếp tục hẫng đi một nhịp.
“Em bảo rồi mà, thấy anh rời công ti sớm lắm, Lâm Ngữ Âm còn gào lên nói không
tìm thấy anh”. Vu Lâm ôm vai anh, chọc ghẹo.
Tấn Tuyên gõ nhẹ vào đầu cô, kề sát tai cô thì thầm nói nhỏ điều gì đó, Vu Lâm
đỏ mặt đẩy đẩy vai anh, lên tiếng uy hiếp: “Không được nói bậy”.
Vu Tiệp đan các ngón tay vào nhau, lặng lẽ ngồi trên salon, không nhúc nhích,
đồng tử mắt cũng không hề chuyển động, nhưng những tiếng thì thầm đùa nghịch
của hai người bọn họ như gai đâm vào tim cô, đau nhói, họ có bí mật!
“Ăn cơm thôi!”. Dì Châu gọi với ra từ phòng ăn.
Vu Tiệp đứng lên đi vào, đụng phải Tấn Tuyên từ phòng vệ sinh đi ra, cô bỗng
thấy căng thẳng, vờ ra vẻ trấn tĩnh, Tấn Tuyên hơi gật gật đầu rồi để cô đi
qua, không nói gì, không đụng vào cô, không gì cả.
Cả bữa cơm mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ, hai nhà lâu không gặp nhau nên
có rất nhiều chuyện muốn nói.
Nhưng người ăn không ngon miệng nhất lại là Vu Tiệp, cô lặng lẽ thưởng thức tài
nghệ nấu nướng của dì Châu, thỉnh thoảng lại mỉm cười và trả lời khi có những
câu hỏi về mình, ánh mắt luôn nhìn thẳng vào món cá chua ngọt trước mặt.
Nhưng kì lạ hơn là Tấn Tuyên, hôm nay anh là người đặc biệt nhất, mọi người đều
xoay quanh anh trò chuyện, nhưng Tấn Tuyên lại rất ít lời, chỉ mỉm cười tham
gia vào đề tài của mọi người, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu hóm hỉnh, thái
độ của anh hôm nay bỗng khiến mọi người thấy không mấy thích ứng, Tấn Tuyên hôm
nay rất chững chạc.
“Tôi nói thật đấy, Tấn Tuyên như thế này làm tôi rất lo”, di Châu bỗng than
vãn, “Khi nào thì nó mới chịu có bạn gái thực sự đây?”.
Tay Vu Tiệp khẽ run, ngay cả đũa cũng không cầm chặt, món cá lại rơi vào đĩa,
cô vội vàng gắp nó lên.
Tấn Tuyên ngước lên, liếc Vu Tiệp một cái thật nhanh, không nói gì.
“Tiên lập nghiệp, hậu thành gia, con trai bây giờ đều phải có chí lớn cả”, ông
Vu lên tiếng.
“Lập nghiệp cái gì chứ, tôi chỉ mong nó thường xuyên về nhà ăn cơm, kết hôn
sớm, tôi muốn có cháu bế lắm rồi”. Dì Châu khẽ thở dài nói tiếp: “Nhà bác Tôn
đối diện lại có thêm một cô cháu gái, thật ngưỡng mộ”.
“Tú Liên, cậu thích con gái đến thế sao, không có con gái nên muốn có cháu gái
à?”, bà Vu khẽ vỗ tay bạn mình, cười nói.
“Haizzz, tôi chỉ thích hai cô con gái nhà các cậu, Tấn Tuyên nếu có bản lĩnh
cưới một đứa về thì tôi chả phải lo gì nữa”, dì Châu cười, nắm tay bà Vu.
Mọi người đều ngẩn người rồi cùng cười phá lên, Vu Lâm càng hét lớn: “Ôi trời,
trước kia còn nói hai đứa vẫn bé chưa cho đính hôn với nhau, bây giờ lớn rồi mẹ
con lại bảo không tính nữa”.
Vu Tiệp vẫn trầm mặc như thể người vô hình, còn Tấn Tuyên chỉ nở một nụ cười bí
ẩn, khẽ nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt lén lút xuyên qua chiếc li nhìn về
phía đối diện, lấp lánh nụ cười.
“Vậy gả Vu Lâm sang đây là được”, dì Châu tiếp lời.
Vu Lâm lại cau