
đặt ta ngồi lên đùi, cười đến không thở nổi, hắn hỏi ta: “Vừa mới rồi có phải là ngươi phá hắn không? “
Ta gật gật đầu, “Ai bảo hắn mắng ngươi, còn muốn đuổi ta ra khỏi cung.”
Hoàng đế ca ca rất muốn nghiêm mặt mà giáo huấn ta, nhưng mà thật sự là nhịn
cười không được cho nên đành phải tha cho ta, nói: “Lần này bỏ qua, về
sau không thể hạ dược đối với các đại thần. Hôm nay người này đúng là
miệng quá thối, giáo huấn hắn một chút cũng được. Thôi được rồi, niệm
tình ngươi giải quyết chuyện ồn ào cho trẫm, truyền Ngự Thiện phòng làm
cho ngươi bát canh nghêu, cho xứng với đường thi của ngươi.”
Ta không phục: ” Hoàng đế ca ca ngươi giễu cợt ta. “
Lúc còn nhỏ ta thích nhất là ăn đường, có một lần Chiêm Cơ ca ca nói muốn
dạy ta học đường thi, ta tưởng là được ăn đường nên nói: ” Vậy chúng ta
hãy ăn cả khối đường thi đi.” Về sau vẫn là bị hắn giễu cợt.
Hoàng đế ca ca cười một hồi, đề bút viết xuống ba chứ canh Nghiêu Thuấn, sau
đó bắt ta ngồi vào bàn học nhỏ được đặt bên cạnh bàn của hắn để luyện ba chữ đó, viết nhiều lần rồi mới được giải lao.
Ngày hôm sau, tên
ngôn quan họ Chu kia hổ thẹn từ quan. Hoàng đế ca ca thương hại hắn bị
ta chơi xỏ mà không biết, mặc dù hắn có chút cổ hủ nhưng vẫn là người
rất chính trực, cho nên phong cho hắn một chức quan địa phương rồi cho
hắn về quê.
Vì chuyện tên ngôn quan kia nói ta chỉ là một thảo
dân bình thường không phải hoàng thân quốc thích nên Hoàng đế ca ca đang chuẩn bị phong ta là công chúa. Hoàng hậu nghe phong phanh chuyện này
nên có ý không vui.
Lúc đầu là bởi vì Hoàng đế ca ca rất sủng ái
ta nên đám hậu cung phi tần, thái giám đều tranh nhau lấy lòng ta, có
thứ gì tốt đều đem đến cho ta trước tiên, bọn họ muốn lấy lòng ta, ngay
cả Hoàng hậu tuy đã sinh được Nhược Ninh công chúa nhưng cũng không oai
bằng ta. Thế là Hoàng hậu mất hứng, cộng thêm việc lúc trước ta bắn đạn
ná vào nàng, thù mới hận cũ nàng đều khắc ghi trong lòng, nhưng vì ngại
thể diện của Hoàng đế ca ca, ta lại chỉ là một thảo dân bình thường nên
nàng không muốn hạ mình để đi đối phó với ta, chẳng qua chỉ là tỏ thái
độ không thích ta.
Nghe nói ta sắp được phong làm công chúa, nếu
cứ như vậy tính theo giai phẩm thì ta sẽ ngang bằng với nữ nhi của nàng, có thể cùng ngồi cùng ăn, cho nên nàng nhất quyết không muốn nhẫn nhịn
nữa.
Lúc Hoàng hậu nương nương cầu kiến, Hoàng đế ca ca cũng vừa mới bắt đầu dạy ta vẽ tranh.
Nàng ganh ghét trừng mắt liếc ta một cái, sau đó nói với Hoàng đế ca ca :
“Nghe nói bệ hạ muốn phong nữ hài tử này làm công chúa, thần thiếp nghĩ
thấy rất không ổn. Thân thế của nàng quá ly kỳ, trước kia còn có lời đồn rằng nàng chính là tư sinh nữ nhi của Hoàng tổ (con riêng). Nếu bây giờ nàng trở thành Công chúa, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của mọi người,
chỉ sợ chuyện cũ lặp lại, có kẻ lợi dụng việc này phao tin đồn gây bất
lợi cho Hoàng gia, làm tổn hại đến danh dự của hoàng thượng. Mong bệ hạ
suy nghĩ lại, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. “
Hoàng đế ca ca có
chút không vui: “Đã biết là có người tung tin vịt, thân là Hoàng hậu thì ngươi nên khiển trách kẻ tung tin, không cho nó tiếp tục lan truyền.
Tại sao lại còn trợ giúp, đã vậy còn muốn ép Trẫm phục tùng, chẳng phải
là làm cho cái ác ngày càng hoành hành sao? Chẳng lẽ từ trước tới nay
Hoàng hậu đã thống lĩnh hậu cung như vậy sao?”
Mặt của
Hoàng hậu nhất thời trắng bệch, nàng cũng thật sự rất cố chấp, không
biết nhìn tình thế mà rút lui, vẫn kiên trì phản đối: “Cho dù có thể
không để ý đến những lời xàm ngôn đó, nhưng xem cử chỉ hằng ngày của
nàng ta, có một chút nào giống bộ dạng của một Công chúa không, cả ngày
chỉ biết trêu mèo chọc chó, khiến trong cung chướng khí mù mịt. Một Công chúa như vậy, đi ra ngoài không sợ người trong thiên hạ sẽ nhạo báng
sao?”
Hoàng đế ca ca tức giận : “Nàng vẫn còn là một tiểu hài tử
bướng bỉnh, về tình có thể tha thứ, chẳng lẽ cứ phải giống như Nhược
Ninh của chúng ta, lúc nào cũng bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc, trước mặt
Trẫm ngay cả một câu cũng không dám nói, đó chính bộ dạng của một Công
chúa sao? Hoàng hậu sao lại đi so đo với một tiểu hài tử? Nếu đã nói đến tận đây, ta cũng không ngại nói thêm một câu nữa. Khi Kỳ Trấn (Đại
Hoàng tử) được sinh ra, ngươi cũng chỉ miễn cưỡng cười có một lần, về
sau cũng chẳng thèm quan tâm, hắn tuy không phải do ngươi sinh ra nhưng
dù gì ngươi cũng là mẹ cả của hắn, ‘Nhân vị tất đương tự sinh tử, đãn
hoạn ái dưỡng bất chí nhĩ’ (BB : tức là công sinh chưa chắc bằng công
dưỡng). Là Hoàng hậu thì phải có tấm lòng rộng lớn, nếu không thì làm
sao làm được mẫu nghi thiên hạ? Nếu Hoàng hậu thấy nhàn rỗi như vậy thì
nên đi tự kiểm điểm chính mình trước đi.”
Hoàng hậu thật sự không nghĩ rằng Hoàng đế ca ca lại nghiêm khắc chỉ trích mình như vậy, lại
còn hạ thấp nàng, thế là nàng nhất thời trên mặt hết xanh rồi lại trắng, xấu hổ và giận dữ đến mực không chịu nổi, mắt ngấn lệ, nói không ra
lời.
Đến lúc này ta mới biết được chuyện sắc phong ta làm Công
chúa, ta cũng không thích, “Hoàng đế ca ca, ta cũng k