
Có thể với hắn mà nói, so với mối hận trong lòng hắn thì ta còn quan trọng hơn.
Nhưng nói thật ra, dứt bỏ thành kiến, mẹ hắn là một đối tượng nói chuyện phiếm rất tốt. Cách nhìn cùng phương pháp đều khác hẳn mẹ ta.
Sau này, ta lại nói với Nghiêm Tử Tụng, không phải ai cũng đều có được
vận may như chúng ta, chỉ cần yêu lần đầu tiên đã gặp được đúng người.
Có nhiều người phải nếm mùi thất tình, khi vết thương vẫn còn chưa kịp
lành đã đến tuổi kết hôn rồi.
Vì vậy, trên đời mới có nhiều tiếc nuối, mới có nhiều điều không hoàn mỹ như vậy.
Lúc đó ta đã nói một câu đặc biệt cảm tính. Ta nói, thệ người dĩ hĩ.
Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn nghĩ, một người sau khi đã qua đời, nếu ta
còn nhớ thương người đó thì đến trước mộ phần của hắn đặt một bó hoa
tươi. Tất cả thù hận dù sâu nặng bao nhiêu, kể từ khi sinh mệnh kết thúc cũng sẽ tiêu tan thành mây khói.
Sau khi tốt nghiệp, Nghiêm Tử Tụng tìm được một việc làm trong ngân
hàng. Lúc này mới phát hiện, tất cả lý thuyết học được đều chỉ là một
đống rác rưởi. Nhưng đống rác rưởi đó, kỳ thực vẫn còn có thể dùng được. Tiếp thị cũng là một công việc không tồi.
Nhưng khi hắn ra xã hội ta mới phát hiện, đàn ông quá đẹp trai cũng
không phải mọi việc đều thuận lợi. Ở trong mắt rất nhiều người, không
chừng họ còn cho rằng hắn là kẻ ngu ngốc.
Cho nên, Tiểu yêu quái bắt đầu chỉnh chu lại trang phục, tác phong, cẩn
thận tỉ mị đeo mắt kính, dần dần đã học được cách trưởng thành.
Cũng rất đẹp mắt, ta ngọt ngào nghĩ.
Dù bận cỡ nào, Nghiêm Tử Tụng đều sẽ gọi điện đến, kể cho ta nghe vài
chuyện đơn giản đã xảy ra. Thỉnh thoảng sẽ nói vài câu mắc ói, thí dụ
như “Anh nhớ em quá”, “Nhớ em muốn chết”. Ta thề, ta tuyệt đối không hề
ép buộc hắn.
Ngày tháng trôi qua như vậy, quá thong thả và phong phú. Thỉnh thoảng quay đầu lại, sẽ phát hiện thời gian đã chạy trốn mất rồi.
Mỗi ngày, ta và hắn đều tám chuyện điện thoại đến khuya. Ngày hôm sau,
ta thu dọn hành lý trốn khỏi ký túc xá, quyết định đến sống chung với
hắn.
Ta nghĩ, ta quả nhiên là một đứa con gái rất xung động.
Tiểu Mễ nói, “Xem ra, người kết hôn sớm nhất phòng mình chính là cậu.”
Tiểu Lâm thực tế hơn, cậu ấy nói: “Thật sự không lo lắng gì sao? Chỉ sợ
chung hoạn nạn thì dễ, nhưng lại khó lòng cùng hưởng phúc.”
Lôi Chấn Tử lại chẳng nói lời nào. Cậu ấy cùng Hoàng Nhung luôn có cãi vã va chạm, nhưng cậu ấy vẫn chúc phúc cho ta.
Ta dọn dẹp nhà cửa cho hắn, sau đó làm một mâm cơm thật ngon, chờ hắn về nhà. Hắn vừa về đến nhà, nhìn thấy ta thoạt đầu có khiếp sợ, song cũng
rất bình tĩnh, chỉ là khóe mắt có chút thấm ướt.
Lúc ăn cơm ta cũng rất ngoan, còn bắt đầu gắp thức ăn cho hắn. Vốn tưởng rằng hắn khổ cực cả ngày rồi, chắc sẽ ăn ngấu ăn nghiến để rũ bỏ tất cả mệt nhọc. Kết quả, hắn chỉ từ tốn ăn từng miếng từng miếng, sau đó nhẹ
nhàng nói với ta. “Anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
Ta gật đầu, nói: “Ừm, ăn cơm trước đi.” Cười cười, che giấu đáy mắt ẩm ướt.
Chương trình học của khoa lịch sử đa phần đều rất khô khan. Nghe nói có
rất nhiều sư huynh sau khi tốt nghiệp đã đi làm giáo viên. Ta chẳng bao
giờ nghĩ đến việc đi làm giáo viên, lo lắng sẽ kéo cả đám học sinh điên
theo mình. Sau này ta lại phát hiện, làm giáo viên cũng không sai. Chí
ít, nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe.
Còn chưa suy nghĩ chu toàn cho tương lai, ta đã tốt nghiệp rồi.
Mấy người bạn mở tiệm kinh doanh thời trang của Nghiêm Tử Tụng đã thu
được một số lợi nhuận, định gây dựng sự nghiệp, năm trước đã gọi điện
thoại cho hắn. Lúc đó, công việc tại ngân hàng của hắn kỳ thực cũng rất
ổn định, nhưng hắn vẫn muốn tích cực đối mặt với tương lai mù mịt phía
trước, liền quả đoán từ chức, mang theo số tiền tiết kiệm nho nhỏ đầu
nhập vào dòng nước xiết gây dựng sự nghiệp.
Ta vẫn thường nhìn hắn về nhà trong trạng thái rối bù, sau đó lại ngồi
đọc tài liệu đồ án dưới ánh đèn bàn mờ nhạt. Ta len lén suy nghĩ, có thể hắn muốn cho ta một tương lai tương sáng.
Muốn cho ta một gia đình.
***
Gả cho hắn, đã là không có lựa chọn nào khác.
Hai năm sau, ta cũng đồng ý bước lên đoàn tàu mới với châm ngôn “Lên
thuyền trước, mua vé bổ sung sau” bằng một hình hài đang lớn dần lên
trong bụng.
Cảm giác có một đứa bé trong bụng thật là tuyệt. Ta siêu cấp xung động,
muốn vừa chạy vừa nhảy vừa múa, khiến cho Nghiêm Tử Tụng sợ đến chết
khiếp, thường xuyên không có việc gì cũng gọi điện thoại. Nói chuyện
điện thoại xong hắn lại hối hận muốn chết, nói điện thoại di động có
phóng xạ.
Công việc hiện tại của hắn cũng có chút thành tựu. Nói một cách khác,
hiện tại ta đang là Điện hoàng thiếu phụ phu nhân. Ừ! Hắn mua cho ta rất nhiều sách, rất nhiều CD, rất nhiều thứ linh ta linh tinh.
Ta cảm giác hắn muốn huấn luyện cho con của chúng ta thành một nhạc sĩ,
nếu không thì cũng là nhà tạo hình mỹ thuật gì đó, hoặc là một loại sở
trường nào đó. Ta lại không như vậy, ta muốn bồi dưỡng nó thành một đứa
con siêu cấp phúc hắc, hợp cùng với ta e sợ thiên hạ không loạn. Cũng
hay đấy chứ.
Nhưng ta lại rất lo lắng. Ta nói với Nghiêm Tử Tụn