
g. “Anh đẹp trai như
vậy, em miễn cưỡng cũng được xem là mỹ nữ. Chúng ta có thể chính chính
hựu phụ, sinh ra một đứa quái dị hay không đây?”
Xong ta còn nói, “Nếu sinh ra một đứa quái dị, anh nói xem ban đầu em phải chủ động tìm đến anh để làm chi a!”
Sau đó, Nghiêm Tử Tụng cắn răng nói: “Con không đẹp anh sẽ không nhận em.”
Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, hắn quả nhiên cũng là cần con không cần mẹ, ôi bại hoại!
Hôn lễ của chúng ta rất phổ thông. Đầu tiên là đóng tiền lĩnh về một tờ
giấy đăng ký kết hôn, sau đó chọn một ngày mở tiệc rượu mời khách.
Khách đến rất đông. Điểm then chốt là ta mời rất nhiều khách, trên cơ
bản chỉ để Nghiêm Tử Tụng nhà ta vang danh thiên cổ. Ngay cả họ hàng xa
bắn đại bác cũng không tới mà ta cũng mời đến dự. Lại nói, Nghiêm Tử
Tụng cũng quen biết không ít giám đốc này nọ, họ đều cho chúng ta một
bao lì xì nặng trịch.
Ông nội bà nội của ta cũng đến, kéo theo cả một đám lóc nhóc con cháu
chắt chút chít. Ông nội còn hiền hòa sờ sờ cái bụng tròn tròn của ta,
cười kha khả…
Cả đám bạn học vây quanh lấy ta, nói là nhận không ra ta lại lấy chồng
sớm như vậy. Sau đó, còn có một bạn nữ kéo ta ra nói nhỏ, ông xã đẹp
trai quá rất hay lăng nhăng.
Thật ra, vấn đề lăng nhăng này ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng ta và hắn
ngay từ ngày đầu tiên chân chính quen biết cho đến bây giờ, ta đột nhiên phát hiện kỳ thực Nghiêm Tử Tụng rất hiểu ta. Bởi vì con người của ta,
thực sự vẫn thà làm ngọc vỡ.
Hắn không thể trêu vào ta.
Về phần hôn lễ, điều làm cho Nghiêm Tử Tụng bất ngờ nhất chính là, cả mẹ hắn ta cũng mời tới.
Bà mặc một bộ sườn xám truyền thống màu hồng nạm vàng, nghiễm nhiên rất
có phong thái chủ sự. Bà đứng ngoài sảnh đón khách, hỗ trợ bắt chuyện
với mọi người. Ta đi tới ôm bà, cũng để bà sờ sờ cái bụng ta một chút.
Nghiêm Tử Tụng cũng không ngăn cản, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt đụng phải
bà lại vội vàng cấp tốc tránh đi.
Một lúc sau ta thoáng nhìn bác gái… Ồ, được rồi, hẳn phải là mẹ chồng
của ta, thấy bà đang đấm đấm hai mông, dáng dấp có chút uể oải. Ta đá
chân Nghiêm Tử Tụng, kêu hắn bưng ghế qua đó.
Ngươi nói xem, kết hôn là chuyện lớn như vậy, chúng ta… vẫn còn là những đứa trẻ xấu xa chưa trưởng thành chưa hiểu chuyện, cứ bắt người lớn
phải quan tâm.
Nghiêm Tử Tụng bưng ghế đưa qua, chẳng nói câu nào đã vội đi ngay. Nhưng lúc chụp ảnh chung, hắn thoáng ngập ngừng, sau đó ánh mắt bay đến chỗ
mẹ chồng ta đang đứng ở một bên.
Ta nhìn thấy viền mắt bà có hơi ửng hồng, sau đó bước từng bước một đến
gần. Bà và Nghiêm Tử Tụng nhìn nhau. Ta có cảm giác, giữa bọn họ, có vài thứ rốt cuộc cũng đã có thể buông bỏ.
Mẹ ta từ trước đến nay đều rất thân thiện, đột nhiên vươn tay kéo mẹ
chồng ta đến bên người, bắt đầu chụp hình. Ta lại nghĩ, quả nhiên chính
là vấn đề về gien, mẹ ta không đẹp bằng mẹ chồng ta = =…
Sau tiệc rượu, ta nhận được một món quà, là một hộp quà kết hôn rất tinh mỹ, gọng kính thủy tinh lóe sáng. Ta nhìn qua, tất cả tem mạc đều bằng
tiếng Anh thì nghĩ thầm, hẳn là đặt hàng từ nước ngoài làm riêng theo
yêu cầu. Cảm giác đầu tiên của ta là… Heiz, kẻ có tiền a!
Nhưng chẳng hiểu sao lại khiến ta có chút phiền muộn. Tuy không có tên
người gửi, nhưng trong lòng ta biết rõ món quà này là Đại Thần gửi cho
ta. Nhưng dĩ nhiên là hắn vẫn ở lỳ tại nước ngoài không chịu trở về…
Sau ta lại nghĩ, kỳ thực cuối cùng ta cũng không gửi thiếp mời cho hắn.
Cho nên ta cũng không rõ hắn biết được tin tức ta kết hôn từ đâu. Ta lại có một suy nghĩ rất tà ác là để đứa con trong bụng ta nhận hắn làm cha
nuôi. Nhưng lại mong muốn, hắn đừng tìm cho con ta một người mẹ kế.
Thật ra ta muốn sinh một đứa con gái. Có thể cho nó mặc quần áo đẹp, có
thể cưng chiều nó, có thể để mặc cho nó điên mà không cần dạy dỗ nó cái
gì là “Chuyện phải làm”, nhưng ít ra cũng sẽ dạy nó biết tiết chế.
Nhưng con trai cũng không sao, sau đó người làm mẹ như ta có việc gì
cũng có thể nhờ con trai giúp đỡ. Chờ mong nhất chính là được nhìn thấy
hắn khí phách hiên ngang hùng hổ nói sẽ giúp ta che mưa chắn gió.
Nhưng đến lúc sinh đẻ, ta đau đến nỗi con nào cũng chẳng muốn sinh nữa.
Bất luận là con nào cũng được, cứ ở lại trong bụng ta đi, ta sẽ dưỡng nó cả đời.
Ta chọn cách sinh tự nhiên, chẳng tại sao cả, chỉ muốn thử cho biết…
Ta… Ta hối hận!
Có câu, đàn ông nào dễ gì rơi lệ. Khi ta được đẩy ra khỏi phòng giải
phẫu trong trạng thái hấp hối, ta thoáng nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng rơi
nước mắt. Vốn có suy nghĩ muốn trêu chọc hắn hai câu, hoặc sẽ uy hiếp
hắn hai câu, nhưng ta lại chống đỡ không nổi, ngã xuống. Trước khi hôn
mê, trong lòng còn mắng một câu: Mẹ nó chứ, rặn mất nửa ngày mới sinh
được, sao không ai đến nói cho ta biết rốt cuộc là trai hay gái vậy hả?
(Hoàn) Beta: Docke
Ngày đó, thầy giáo đưa cho tôi ba tờ đáp án, bảo
hãy mang đi tuyên truyền trong ban một chút. Thầy nói mấy đáp án này khá mới mẻ, chắc chắn sẽ nhận được nhiều lời bình luận. Sau đó giống như
đang kể chuyện phiếm, thuận miệng nói: “Con bé này từ khi nhập học đến
giờ thành tích cũng khá, nhưng nghe nói