
u đó rút tay ra, vượt qua mặt ta đi về phía trước. Vẫn
là một đường thẳng tắp như cũ.
Hiển nhiên muốn dùng hành động thực tế cho thấy, hắn bằng lòng cùng ta dạo quanh sân trường.
Nhưng mà Tiểu Bảo à, ngươi ở lại có phải vì muốn tìm hiểu xem cái tên ‘Nghiêm ca ca’ kia là ai hay không đây.
Nhớ hồi đó hắn bị ta chủ động “theo đuổi” mà thành, cho nên khó tránh nảy sinh tâm lý so sánh.
Này, đồng chí Tiểu Bảo, ta thật sự rất hiểu ngươi.
Suốt đường đi, ta cứ vui sướng mãi, cười hí hí không ngừng.
Mái tóc rậm rạp rối bù cũng theo đó mà rung lên, rung lên.
Quả nhiên, Quách Tiểu Bảo có thể chịu đựng thử thách bị mọi người
liên tiếp xăm xoi nhưng lại không thể chịu nổi tò mò dày vò, rốt cục
nhíu mày, quay đầu lại nhìn ta hỏi: “Người đó là ai vậy?”
Ta hé miệng cười trộm, nghĩ thầm: Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, cho ngươi tò mò chết luôn. Vì vậy xấu hổ lắc đầu, không nói lời nào.
“…” Quách Tiểu Bảo nhìn ta chằm chằm thật lâu, đột nhiên búng tay vào ót ta một cái. “Con gái con đứa lại tùy tiện ôm ấp một người xa lạ, cậu không sợ mất mặt à.”
Ôi, quả nhiên, đúng là cái đồ lạc hậu!
Ta mờ ám nhún vai, cũng hờn dỗi. “Tiểu Bảo, người ta là Nghiêm ca ca, không phải người xa lạ ~ “
“Cậu bệnh à?” Ta nhìn thấy mặt Quách Tiểu Bảo đen lại. “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn giả bộ ngây thơ.”
Ta mỉm cười hạnh phúc. “Người ta nói, người đang yêu là người không có lý trí.” Có lẽ bây giờ, ta thật sự đang yêu.
“Lý trí?!” Quách Tiểu Bảo xì một tiếng. “Cậu xác định cậu nhận thức được trò chơi này?”
“Điều đó đương nhiên!” Như sấm bên tai! Chỉ là thiếu mất cơ hội được đối mặt!
“Đợi một chút…” Quách Tiểu Bảo đột nhiên lại thốt ra một câu, cười cười ra vẻ bắt được sai phạm, “Cậu nói, đang yêu?”
“Ừm.”
“Với tên vừa nãy?”
“Ừm!” Ta gật gật đầu.
“…” Quách Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào ta. Mấy lần muốn nói lại thôi,
không phát ra lời nào. Cuối cùng, hắn chần chờ một hồi mới hỏi. “Vậy sư
huynh nhà cậu thì sao?”
Đại thần?
Ta híp mắt. Quả nhiên, ngay cả Tiểu Bảo cũng xem chúng ta là một đôi sao?
“Sáng nay anh ấy có việc nên đi trước rồi. Cậu có chuyện tìm anh ấy sao?” Ôi, tiếp tục giả ngu.
“…” Quách Tiểu Bảo lại nhìn ta, đột nhiên thở dài. “Cậu tự mình lo liệu đi.”
Ta cười, không nói.
Quách Tiểu Bảo lại đi ở phía trước, ta nhìn theo bóng lưng hắn, nghĩ rằng: Có đúng là đại thần thích ta không?
Có trời mới biết.
Người đó đối với ta vẫn luôn mập mờ không rõ. Nhưng nói thật ra, ta
nghĩ hắn mập mờ như vậy cũng là một loại thói quen cho phép, hắn đã quen chọc ghẹo ta rồi.
Á, bây giờ ta đang đóng vai biến thái mà! Vì vậy, ta đau nhức sửa lại tâm tư, cười tủm tỉm xông lên vỗ vai Quách Tiểu Bảo. “Người anh em, cậu lớn rồi, sao lại sợ nói đến mấy chuyện yêu đương này quá vậy. Tiểu Bảo, cậu cũng nên tìm ai đó mà hẹn hò đi!”
Quách Tiểu Bảo liếc mắt lườm ta một cái. Đang muốn giáo huấn ta thì
có một chiếc xe hơi chạy qua, khiến cho ánh mắt hắn không tự giác bay
tới hình ảnh của mình trên thân xe. Mãi cho đến khi chiếc xe kia nghênh
ngang rời đi, thật lâu sau hắn mới trở về trạng thái ban đầu, cong môi
cười. Giống như vừa hiểu ra được điều gì, gọi ta một tiếng. “Tương Hiểu
Mạn…”
“Có!” Ta đứng nghiêm chờ đợi.
Hắn dừng một chút, “Kỳ thật, ban đầu cậu chấm trúng tôi cũng vì khuôn mặt này của tôi đúng không…”
Trên cơ bản, khuôn mặt chỉ là ngòi nổ, nguyên nhân chính yếu là bởi vì tính tự kỷ của ngươi thôi.
Nhưng mà ta cực kỳ phối hợp, chờ hắn tiếp tục lên tiếng.
“Cho nên mới nói, ông trời thật không công bằng. Ông ta đem tất cả
những gì tốt đẹp nhất tặng hết cho tôi. Tôi biết mình chính là lễ vật
trời ban tốt nhất.”
Ta vừa nghe liền kích động. “Phải đó, tôi thích nhất là cảm giác vui
sướng lúc được mở quà!” Cười hì hì bổ sung một câu. “Cho dù món quà đó
không phải của mình!”
Khuôn mặt Quách Tiểu Bảo co quắp, nhìn ta. “Nếu sau này tôi mà được
làm đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc…” Hắn hút không khí, “Đề nghị
đầu tiên, chính là bóp chết cậu mà không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Cách suy nghĩ của tôi không giống cậu.” Không thèm để ý chút nào đến lời hắn vừa nói, mỉm cười nhìn về phương xa, bắt chước hắn ước mơ về
một tương lai tốt đẹp. “Suy nghĩ của tôi lại khá là đơn giản, chỉ muốn
thành lập một công ty Nguồn nhân lực biến thái.”
“…”
Lúc tạm biệt, Quách Tiểu Bảo còn nghiêm túc nói thêm một câu. “Bộ tóc giả này, đẹp thì có đẹp đấy nhưng đem đội lên đầu cậu, thật sự là quá
sỉ nhục nó.”
Đúng ha, ta nhớ lại lúc nãy hắn có nắm tóc ta!
Vì thế, ta cười càng thêm sáng lạn. “Vậy cũng không sao, khuôn mặt và đầu óc của cậu, chẳng phải cũng đang sỉ nhục lẫn nhau sao?”
**
Bởi vì còn chưa tới giờ ăn tối nên ta đành phải vác mớ tóc rối, bò về ký túc xá chờ đến giờ cơm.
Đột nhiên nghe thấy tiếng tranh chấp không ai nhường ai từ trong
phòng của ta truyền ra. Ta ngẩng đầu nhìn lên bảng số phòng. Sau khi đã
xác định đây đúng là phòng của mình, ta hưng phấn hứng thú, kích động đi vào phòng nhìn xem.
Một bạn nữ mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần soóc ngắn màu hồng bó
sát lấy cặp mông nở nang rắn chắc, bộ ng