The Soda Pop
Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

h Tiểu Hoa trong đầu xóa đi.

Động tác hai người càng ngày càng không hạn chế, nhiệt tình tựa hồ không thể vãn hồi, bây giờ mơ hồ có thể nghe được tiếng ngâm nga của phụ nữ cùng tiếng thở dốc dồn dập của đàn ông.

Bạch Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì mà lại có thể bình tĩnh như vậy nhìn bọn hắn, giống như chuyện không liên quan đến mình, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ ôm nhau cùng một chỗ.

Trong vở kịch này, cô chỉ là vai phụ mà thôi.

Không, vai phụ cũng không phải, chỉ là một người qua đường mà thôi.

"Hứa với em, đừng đụng vào ả nữa nữa, mỗi lần nghĩ đến hình ảnh hai người ở cùng một chỗ với nhau, em có cảm giác sống không bằng chết. Người trong lòng anh rõ ràng là Tống Uyển em, lại cùng với cô gái kia triền miên, em làm sao mà chịu nổi?" C ô gái trong ngực hắn không kiêng nể gì thể hiện bất mãn của mình.

"Thực xin lỗi, tuy biết em sẽ bị thương tâm, nhưng anh không thể cho em hứa hẹn, cũng không muốn cô ta nghi ngờ, hi vọng em có thể nhẫn nại chút, nếu anh kết hôn với cô ta, cô dâu chân chính trong lòng anh là Tống Uyển em, tin anh, chỉ cần thuận lợi vào được cửa Bạch gia, nắm trong tay thế lực của Bạch gia, anh nhất định ly hôn, sau đó cưới em..." Thời điểm Tiêu Lạc Hàn nói những lời này, lần đầu tiên cảm giác được hình như mình không hề muốn như thế, trong lòng cứ phát sinh kháng nghị không thể dừng lại, hắn nhìn Tống Uyển mừng rỡ như điên, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, có một ít cảm giác mất mác.

"Đến lúc đó, em có chờ anh không?" Hắn nhẹ giọng nói.

Tống Uyển rớt nước mắt, gật đầu mạnh, "Em nguyện ý, mặc kệ khi nào, cũng không quản anh là thân phận gì, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, em nguyện ý chờ anh!" (D: dù có ghét cô này tới cỡ nào, đọc tới đây vẫn thấy đáng thương, Ari: Không thấy đáng thương chút nào hết, chỉ tội cho chị Hoa thôi, hừ !)

"Cô gái ngốc!" Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô, ôm cô vào lòng.

Loại ôn nhu này đâm vào mắt Tiểu Hoa đau đớn.

"Anh hứa với em, nhất định không thích người khác được không Hàn?" trong mắt Tống Uyển hiện lên lo lắng, không khỏi ôm chặt hắn hơn.

Vấn đề này không ngừng khiến Tiêu Lạc Hàn ngớ ra không nói gì.

Bạch Tiểu Hoa một mực ở cửa cũng lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.

Không biết qua bao lâu, thời điểm Tiểu Hoa cảm thấy hai chân không còn cảm giác, Tiêu Lạc Hàn rốt cục nhàn nhạt gật đầu nói, "Tất nhiên, anh hứa!"

BÙM- -

Tòa thành trong lòng nháy mắt sụp đổ.

Vỡ vụn rối tinh rối mù.

Bạch Tiểu Hoa cô, tình yêu đầu tiên hai mươi năm qua - - triệt để kết thúc!

Không biết mình rời đi như thế nào, lúc cô phục hồi tinh thần lại, đã đi tới nơi bí mật của mình.

Ông trời tựa hồ thấu hiểu tâm tình giờ phút này của cô, cư nhiên nổi mưa.

Hạt mưa từng giọt rơi trên mặt cô.

Trong đầu trống rỗng, thật sự cái gì cũng không nhớ nổi, cái gì cũng nhớ không nổi.

Tiếng sấm vang lên, hạt mưa biến thành mưa xối xả như trút nước, đem cô ướt từ đầu đến ch ân.

Tiếng bước chân tinh tế vang lên, một chiếc ô màu đỏ che trên đầu cô, tiếp theo bóng dáng màu đỏ nhẹ nhàng đem cô bao lấy, sau đó bế lên.

Cô giống như tượng gỗ không cảm giác, an tĩnh tựa vào trong lòng Sở Vân Hiên, không còn sinh khí.

Sở Vân Hiên đem ô cơ hồ là toàn bộ che trên người cô, mình thì cam nguyện bị ướt, tóc dài ướt sũng rơi trên người, nhìn Tiểu Hoa, dấu không được đau lòng và thương tiếc.

"Muốn khóc thì khóc đi, tôi ở đây, Hiên Hiên khóc cùng em, khóc đi..." Vẻ kiên cường của cô khiến hắn đau đớn, mặc kệ Sở Vân Hiên hắn là thật tâm hay là giả ý, ít nhất giờ khắc này, hắn là thật sự yêu thương cô, muốn ở bên cạnh cô.

Tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, Tiểu Hoa chậm rãi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, ánh mắt đờ đẫn, khó hiểu hỏi, "Làm sao anh có thể xuất hiện ở đây?”

Sở Vân Hiên nhếch môi, ở bên tai cô thấp giọng nói, "Bởi vì tôi không đi đâu cả, mỗi ngày tan học, tôi đều nhìn em rời đi"

Con ngươi Tiểu Hoa lóe lên một cái, nháy mắt liền dập tắt, cúi đầu, ấp úng nói, "Vì sao làm như vậy? Cố ý để cho tôi khó chịu sao?"

Sở Vân Hiên ôm cô, từ từ đi về phía trước giọng điệu mang theo tự giễu nói, "Giờ phút này trong lòng em còn có vị trí bởi vì tôi mà khó chịu sao?" (D: từ hồi đi với bồ xong là quên bạn tốt của mình luôn nha)

Tiểu Hoa cúi đầu, không nói.

Sở Vân Hiên bĩu môi, phát tiết sự khó chịu của mình.

Edit: Hương Trần

Beta: Diễm + Tuyết Huệ

"Thức dậy, thức dậy, thật tốt quá! Tiểu Hoa tỉnh dậy rồi!" Diệp Đan Phượng nhìn Tiểu Hoa vừa tỉnh lại, nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa bi thương, kích động kêu to, kêu hô người bên ngoài nhanh tiến vào.

Ngọc Đường Xuân, Hạ Lưu Ly còn có Sở Vân Hiên ba người giống như là cùng nhau chạy tới, bởi vì cùng nhau nên ba người mắc kẹt ở cửa, tiến cũng không được mà lui không xong, trừng mắt với đối phương, người nào cũng không chịu nhượng bộ.( Ari: Thử tưởng tượng và thấy tức cười ghê )

"Tôi là thầy thuốc!" Ngọc Đường Xuân nhàn nhạt để lại một câu, làm cho hai người đang tranh nhau cũng phải yên lặng.

Hạ Lưu Ly cùng Sở Vân Hiên hai người không cam lòng lùi lại một bước, Ngọc Đường Xuân thoáng một cái chạy vội tới bên giường Bạch Tiểu Hoa, nắm chắc tay c