Insane
Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324503

Bình chọn: 9.5.00/10/450 lượt.

phải là một người phụ nữ kín đáo, cô nhiệt tình to gan lớn, với đàn ông mà mình muốn, cô sẽ không từ thủ đoạn.

Giơ tay, muốn chạm vào Ngọc Đường Xuân.

Khuôn mặt như ngọc, khí chất như nước, vờn xung quanh hắn là nhàn nhạt quang hoa, khiến cho cô mê muội, để cho cô quyến luyến.

Sắc mặt Ngọc Đường Xuân khẽ biến, không chút khách khí ngăn cảnh tay cô, biểu hiện càng trở lên xa cách, lạnh lùng nói, "Tôi chưa từng đánh phụ nữ, cô đừng ép tôi có ngoại lệ!" Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô dưới, hắn nhếch môi cười nhạt, trong mắt trải dài sự băng lãnh.

Lý Vân San cắn môi, không cam lòng, lạnh lùng nói, "Ngay cả khi Bạch Tiểu Hoa biết anh là con cả nhà họ Ngọc cũng không có chuyện gì sao?"

Ngọc Đường Xuân tao nhã uống một ngụm cà phê, nói không chút để ý, "Đừng nhìn cô gái tôi thương mà suy nghĩ ngu xuẩn như vậy, ngay cả khi tôi là con cả nhà họ Ngọc, cô ấy cũng sẽ không để ý." Nói cách khác, hắn có tự tin khiến cô ấy không để ý tới thân phận của hắn.

"Như thế... Nếu tôi đem chuyện bản đồ nói cho cha của anh, thì thế nào?" Khi phụ nữ trở lên ghen tị, không phải đáng sợ bình thường đâu, nó có thể khiến một người con gái tốt đẹp, biến thành một ác ma hư hỏng, đánh mất sự trong sáng hồn nhiên như ban đầu.

Ngọc Đường Xuân vẫn như không đổi, thậm chí sau khi nhấm nháp xong, lau sạch khóe miệng, thản nhiên nói, "Ngọc gia sẽ không làm chim đầu đàn! Mà cô, cũng sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài, Lý gia nghĩ muốn ở trên cao vài chục năm nữa, lúc này chính là cơ hội ngàn năm có một. Tôi nghĩ ... Lý gia không ngu ngốc tới mức đi mời một đám Ngạ Lang mãnh hổ tới giành thức ăn của chính mình."

Lý Vân San cảm thấy máu bị tắc ở ngực, thiếu chút nữa khiến cô phát điên.

Mỗi câu của Ngọc Đường Xuân đều nói đúng điểm mấu chốt, rõ ràng là bộ dáng vô hại, sao lại khó quấn tới như vậy, đoán được dễ dàng bước đi của cô, khiến cô không thể nào xuống tay.

"Sau cùng, tôi xin khuyên cô một câu, ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý của cô lên Bạch Tiểu Hoa, nếu không... Tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!" Ngọc Đường Xuân cười như gió xuân, đôi mắt lại như sắc bén như kiếm, nhìn cô, nói từng câu từng chữ, "Tốt nhất, cô lên nhớ kỹ lời tôi nói!"

Môi Lý Vân San đã bị cắn tới chảy máu, đôi mắt to cũng chứa đầy nước mắt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Nhưng nhìn Ngọc Đường Xuân, cô đã biết, không nhìn cô khổ sở tới mức nào, có khóc như thế nào khóc, người đàn ông này cũng sẽ không nhìn cô nhiều hơn một lần.

"Đa tạ chiêu đãi, cà phê rất ngon!" Nói xong, Ngọc Đường Xuân không chút lưu luyến xoay người rời đi, để lại cho Lý Vân San bóng lưng lạnh lẽo, đạm mạc.

Lý Vân San nhìn bóng lưng hắn dần biến mất, vẻ mặt bi ai dần biết mất, khóe miệng gợi lên độ xong vô cùng âm lãnh, đôi mắt hiện lên sự oán độc, lẩm bẩm, "Người đàn ông của Lý Vân San, cho dù chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay ta. Ngọc Đường Xuân, anh chỉ có thể là của tôi -- "



Đẩy cửa ra, trong phòng tràn ngập mùi hương hắn quen thuộc.

Mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cùng hơi thở ôn nhu, bao vây xung quanh hắn, khiên hắn khó có thể tự thoát ra ngoài.

Cô gái nằm trên giường co lại thành một cục, nho nhỏ, khiến người mến yêu, hận không thể đem cô đau(yêu) đến tận xương.

Đi chân trần thật cẩn thận, ngồi xuống mép giường của cô, mượn bên ánh sáng từ bên ngoài, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô.

Tâm trạng bất an bỗng nhiên vô cùng yên bình.

Bàn tay xoa đôi má thơm mát, hồng hào của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận làn da non mềm bóng loáng, yêu thích không buông tay.

Bạch Tiểu Hoa giống con mèo nhỏ, chủ nhân thủ vuốt ve nàng, cảm thấy đặc biệt thoải mái rên lên một tiếng, làm nũng giống như hất bỏ bàn tay của Ngọc Đường Xuân, nhẹ nhàng lật người, khiến cho chiếc chăn trên vai rơi xuông, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, vô cùng mê người.

Trong mắt Ngọc Đường Xuân dâng lên một tầng màu sắc sâu lắng.

Cô ngủ rất tốt, khóe miệng mà cong lên, giống như rất thích sự đụng chạm của hắn.

Tâm trạng băng lãnh của hắn vì những cử chỉ động tác vô thức của cô, trở nên vô cùng mềm mại.

Liền một lúc, liền như vậy một lúc thôi, hắn muốn cứ như vậy lặng lẽ cùng nàng nán lại một chỗ, cảm nhận sự thoải mái cùng ôn nhu khó có được.

Cô gái ngủ say nhưng lại cứ khăng khăng đối đầu với hắn, không hề phòng bị xoay người, áo ngủ khêu gợi bị vén lên, cặp đùi trăng như tuyết, mượt mà lộ ra trong không khí.

Áo ngủ màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn non mềm của cô, dưới ánh đèn, dường như có thể nhìn thấy những mạch máu li ti.

Ngọc Đường Xuân nuốt nuốt nước miếng, khó khăn giúp cô phủ chăn.

Bạch Tiểu Hoa lại xoay người, đùi trực tiếp dang tới trước mặt hắn, lộ ra chiếc quần nhỏ khêu gợi cùng cặp mông rất tròn vểnh cao.

Ngọc Đường Xuân một cái khí nhi không đổi quá lai, suýt chút nữa bị cô làm cho nghẹn chết, gương mặt tuấn tú đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm thân hình xinh đẹp của cô, không nỡ dời mắt.

Đúng là hắn không thể, bởi vì cô không biết mới tạo ra hành động lớn mật này, thực ra cô không biết sự tồn tại của bản thân, nên hắn không thể chiếm tiện nghi của cô.

May mà ý chí của hắ