
bàn tay vuốt ve nó.
Rõ ràng là nam nhân thế mà thân thể lại so với nữ nhân còn đẹp hơn, không phải dạng nhu nhược mềm mại mà chính là tinh xảo sạch sẽ cái xinh đẹp.
Mỗi một tắc làn da trắng mịn co dãn, mỗi khối cơ bụng đều đã rắn chắc hữu lực.
Toàn thân tản mác ra mùi vị nam nhân độc đáo cùng hương dược thảo ấm áp dễ ngửi.
Hắn sạch sẽ làm cho nàng đến mê muội.
Nàng là nữ nhân của hắn, điều này làm cho nàng càng thêm kích thích, hưng phấn xen chút thỏa mãn.
Tiếc thay hắn lại không phải người đàn ông đầu tiên của nàng, nhiệt hỏa trong người bỗng giảm thấp xuống…
Nam nhân này chẳng những ôn nhu bao dung cô, lại giống như một viên linh lung tâm (đi giày trong bụng nàng), dường như biết cô đang nghĩ gì vì thế càng nhiệt tình đáp lại, dùng nhiệt độ thân thể nói cho cô biết, không cần bi thương cũng không cần chính mình áp lực vô hình.
“Em ở trong lòng anh vĩnh viễn là thuần thiết nhất mỹ lệ nhất, trái tim của em… là bảo vật vô giá của thế giới này, anh sẽ để nó cất giấu trên thân thể của anh, hơn nữa cả đời còn thủ hộ nó.”
“Cảm ơn em đã ban cho anh một cơ hội.”
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội biết yêu biết sủng một người là như thế nào…”
“Em không cần sợ, cũng không cần khóc…”
Bạch Tiểu Hoa nhỏ giọng nức nở, ở dưới tầm mắt của hắn mà tránh né ánh mắt cùa hắn, nhưng cô không được như ý, hắn cường ngạnh nắm cầm xinh xắn của cô, từng câu từng chữ nói “Hãy nhìn cho rõ, Bạch Tiểu Hoa! Anh là ai?”
“Tiểu Xuân…”
Trong mắt Ngọc Đường Xuân đích thị là trịnh trọng cùng thực lòng, hắn nhìn cô khuôn mặt đỏ ửng suýt ra máu, đau lòng vô cùng nói “ Đối với Tiểu Xuân anh, người mà anh yêu cũng chỉ có mình em cho nên em phải tin tưởng anh, càng phải tin tưởng chính bản thân mình, em không có sai khi yêu một người, tình yêu của tôi cũng không sai, nếu sai chính là do thời gian, gặp lầm người… sai là chúng ta không gặp nhau trong năm tháng ấy!”
Bạch Tiểu Hoa đôi mắt mông lung nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi gật gật đầu “Ừm…”
“Đồ ngốc!” Hắn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô sau đó hôn xuống môi của cô “Chính em tự nếm thử, vừa đắng vừa chát, hương vị cũng không tốt, em vì cái gì mà lại thích khóc như thế chứ!”
Bạch Tiểu Hoa bị hắn làm cho á khẩu, cánh tay xoa xoa đầu hắn “Em đôi khi thật muốn nhìn xem trong đầu anh rốt cuộc chứa đựng cái gì đấy?”
Ngọc Đường bắt được tay cô, hôn lên cái tay của cô thậm chí còn lè lưỡi liếm láp ngón tay của cô làm cô rước lấy một trận run rẩy. ( Ari: Hơi giống chó con nè >.<)
“Nơi này của anh… tràn đầy hình ảnh của một nữ nhân, em có muốn nhìn một chút?”
Ngọc Đường Xuân ôn nhu nói, trên thế giới này có một loại độc dược không có gì trị được, chỉ cần trúng độc của anh thì cô dù có muốn trị cũng không làm nổi.
Loại ôn nhu ngọt ngào muốn chết này lại không mang đến sự phiền chán thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy luyến tiếc.
Sức quyến rũ trí mạng của nam nhân này đúng là một loại hoa độc, một khi đã dính vào thì độc lại càng mạnh, càng sâu.
“Anh thật sự là lần đầu tiên sao?” Kỹ thuật cũng không khỏi tốt quá đi
Ngọc Đường Xuân xoa lấy thân thể non mềm của nàng “ Không hài lòng sao? Vì em… anh đã hạ mọi công phu, cũng đừng quên chức nghiệp của anh, cơ thể em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mọi điểm mẫn cảm anh hiểu rõ trong lòng bàn tay.(Ari: Phúc hắc quá, phúc hắc quá, chắc có dự mưu từ trước rồi)
Bạch Tiểu Hoa mặt đỏ có thể nhỏ ra máu, xấu hổ mắng hắn một câu “ Đừng có dùng khuôn mặt nghiêm túc mà nói ra những lời đáng ghét như vậy!”
Nam nhân vốn bản chất lưu manh trời sinh.( Ari: Phải không nhỉ các bạn?)
“Đây là lời thực tâm của anh, chính em hỏi anh câu này, anh chỉ cho em biết đáp án thôi.” Cô thẹn thùng làm hắn không khỏi miệng đắng lưỡi khô, đè nén dục vọng xuống vì cô mà giải đáp thắc mắc, để cho cô không cần băng khoăng hay áp lực tiếp nhận hắn.
Thế nhưng trrong cơ thể hắn cũng sắp bùng nổ đến nơi.
Ngọc Đường Xuân cắn răng, đè nén dục vọng, vẫn như cũ ô nhu nói “Anh chỉ muốn em thực tâm tiếp nhân tình ý của anh, nếu không… anh lập tức rời khỏi phòng em”
Bạch Tiểu Hoa nhìn mô hôi trên trán hắn cùng biểu tình khó nhịn, cơ thể và tinh thần không khỏi ấm áp hơn, mũi đau xót lẩm bẩm nói “Em là thật tâm, thiệt tình chân ý, em đã nghĩ muốn hoàn toàn tiếp nhận anh, nghĩ muốn giao mình cho anh, cũng muốn có toàn bộ Ngọc Đường Xuân anh!”
Ngọc Đường Xuân lần trong tiên trong đời cười không chút kiêng nể gì, cười đến hạnh phúc, cười đến khắc sâu vào tâm khảm.
Hắn muốn có được cô, muốn cô trở thành nữ nhân của hắn.
Đang trong tình thế chỉ màng che chuông sắp đứt thì đột nhiên cánh cửa lại bị mở ra.
Trong không khí dị thường ái muội này lại trở nên chói tai đến dị thường.
“Mẹ… Tiểu Bảo gặp ác mộng, con sợ lắm, con muốn ngủ cùng mẹ…” Tiểu Bảo không chút sợ hãi, đôi mắt ngây thơ, chậm rãi từ từ tiến vào dường như còn đang trong trạng thái mơ màng.( Ari: Cuối cùng cũng gặp bé, cơ mà sao bé lại xông vào phá đám lúc này cơ chứ huhu, hiếm lắm mới thấy H mà oa oa)
Ngọc Đường Xuân kinh hãi từ trên giường nhảy xuống, dùng một tốc độ nhanh chóng mặc quần vào, khoác