
lên áo khoác, cũng vì quá khẩn trương mà quần cũng mặt ngược trong ngoài.
Bạch Tiểu Hoa cũng chẳng khá ơn, áo ngủ trong ngoài cũng không phân biệt được, quần lót cũng mặc quần ngược luôn.
“Tiểu Bảo, haha, sao con không gõ cửa mà đột nhiên tiến vào…” Trong lời nói mang theo chút chột dạ, con trai đi vào phòng mẹ nó mà cũng cần phải gõ sao? Rõ ràng mới chỉ là tiểu oa năm tuổi.
Tiểu Bảo lúc này mới nhìn lại tình huống trong phòng, một bên nghi hoặc nhìn sắc mặc kỳ dị của Ngọc Đường Xuân rồi lại nhìn Bạch Tiểu Hoa đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng nói “ Tiểu Xuân thúc thúc như thế nào lại ở trong này? Thúc cũng gặp ác mộng nên mới tới tìm mẹ sao?”
Ngọc Đường Xuân bình tĩnh cười cười, ô nhu nói” Tiểu xuân thúc thúc không phải gặp ác mộng, chỉ muốn tìm mẹ cháu thương lượng một chút thôi.
Tiểu Bảo a… một tiếng hỏi “Vậy các ngươi thương lượng xong chưa?”
Ngọc Đường Xuân vẫn như cũ bình tĩnh cười, ôn nhu nói “Ừm… thương lượng xong rồi, tiểu Xuân thúc cũng thúc nên trở về phòng thôi.” Thân thể run cầm cập, trong lòng đang cố kìm nén muốn đem thằng nhóc này ném ra ngoài!
Ly chén.
Ngọc Đường Xuân cảm thấy hắn chính là một ly chén, thời khắc này mà còn bị cắt ngang, so với giết hắn lại càng thống khổ hơn.
Tiểu Bảo lại không kiên nhẫn hướng hắn khóa tay “ vậy tiểu Xuân thúc thúc mau trở về thôi, tiểu Bảo muốn ôm mẹ ngủ, thúc ngủ ngon!”
Ngọc Tiểu Xuân khóe miệng hung hăng căng lên, lần đầu tiên có ý nghĩa muốn đập tiểu tử này một trận.
Bạch Tiểu Hoa bất đắc dĩ hướng hắn nháy mắt mấy cái, cấp cho hắn một nụ cười xin lỗi.
Ngọc Đường Xuân tự nhiên minh bạch ý tứ của cô, khẽ gật đầu, ôn nhu nói “Được rồi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Bạch Tiểu Hoa nhẹ giọng nói, đem tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi đặt sang một bên, đắp chăn cho bé.
Xem ra thành công của mình còn phải đợi một khoảng thời gian nữa a.
Ngọc Đường Xuân sờ sờ cái mũi của mình cười khổ.
Bất qua… cũng không tồi, ít ra tâm ý của hắn dành cho nàng cũng có một chút thu hoạch.
Tâm tình mất mát trở nên tốt hơn rất nhiều, chậm rãi hướng phòng mình đi đến.
Rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Tiểu Hoa bị Diệp Đan Phượng giống như người chết đòi mạng kêu tỉnh, xoa lấy cái đầu đau đớn, ngáp dài lại lười biếng bò lên giường.
Tám giờ sáng.
“Sao không cho ta ngủ thêm một chút nữa?” bất đất dĩ nhìn lấy điệu bộ hưng phấn của Diệp Đan Phương, nha đầu chết tiệt này, sáng sớm bị cái gì làm cho nổi điên thế.
”Mặt trời đã phơi đến mông rồi, tiểu Bảo còn nói như thế còn sớm, cô làm mẹ như thế nào vậy hả?” lại nhìn tiểu Bảo vừa mặc xong y phục cô vừa thay cho, quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Hoa khuôn mặt tiều tụy trên mắt của có vết thâm “ Chậc chậc, đêm qua ngươi làm đạo tặc hả?”
“Nói bậy bạ gì thế, chỉ mất ngủ thôi.” Bạch Tiểu Hoa áp chế hoảng hốt trong lòng , súc miệng một chút, nước không cẩn thận văng ra cả trên sàn.
Diệp Đan Phương nhếch môi cười khẩy, có chút thúc giục nói “ tiểu Hoa, cô vừa nói dối liền biến thành bộ dạng này, thành thật khai báo, đêm qua rốt cuộc làm cái gì? Hẳn không phải là…”
Nhìn Diệp Đan Phượng vẻ mặt ái muội, Bạch Tiểu Hoa điều chỉnh tốt tâm tình, cũng không thè để ý đến nàng ta, bình tĩnh bắt đầu đánh răng.
Cô nhóc này xem ra cũng hiểu thấu tính nết của nàng, hoàn toàn chính là một cái tiểu tử, người càng cùng nàng xoắn xuýt, nàng lại càng quấn ngươi không rời, đối phó nàng phương pháp hữu hiệu nhất vẫn là coi như không biết.
Quả nhiên không thấy nàng để ý đến mình, Diệp Đan Phượng cũng thấy không thú vị, khó chịu bĩu môi.
Rửa mặt xong, xuống lầu, mới đi qua chỗ rẽ thì đã gặp Ngọc Đường Xuân vừa lúc mở cửa ra, Bạch Tiểu Hoa sững sờ, cặp má vụng trộm nhiễm chút ửng hồng.
Ngọc Đường Xuân thì lại cười ôn nhu, cùng Diệp Đan Phượng chào hỏi một chút, ánh mắt không khỏi một phen đánh giá Bạch Tiểu Hoa.
“A, a, hôm nay làm sao thế, Ngọc tiên sinh như thế nào cũng biến thành quốc bảo (của lạ) rồi? Diệp Đan Phượng tựa hồ đã phát hiện ra mọi chuyện, quấn bên người Ngọc Đường Xuân một vòng chậc một cái nói “thật là xảo diệu, tiểu hoa nhà ta cũng thành quốc bảo, hai người dự định đi vườn bách thú như thế nào lại cùng nhau đỏ thế này?”
Diệp Đan Phượng con ngươi trên người Ngọc Đường Xuân xem xét, tai mèo vươn lên, đột nhiên kinh hô một tiếng” A, hai người, hai ngườii đêm qua đừng nói đã xãy ra chuyện gì nha… gian tình đi?”
Đang đi xuống lầu, Bạch Tiểu Hoa chân hơi một chút, thiếu chút nữa là lăn xuống lầu
Diệp Đan Phương lúc này càng thêm tin tưởng vào trực giác cùa mình, đang muốn nói thì thì đột nhiên bị Sở Thiếu Hoa một tay đánh một cái sau cổ“ Diệp Đan Phượng, ngươi sáng sớm đã muốn mang tới phiền phức cho ta hả?”
Diệp Đan Phượng thấy rõ người đến là Sở Thiếu Hoa trong nháy mắt tựa như máu gà nổi lên, giương nhanh múa vuốt đánh về phía hắn “Cái đồ xú nam nhân này, ngươi dám đánh lén ta, từ điểm ấy đã thấy ngươi không có tiền đồ…”
Bị Sở Thiếu Hoa cắt ngang, Diệp Đan Phượng đều đem lực chú ý dời lên người hắn mà buông tha Bạch Tiểu hoa.
Đi tới nhà ăn mới thấy mọi người đã đến đông đủ, thức ăn trên bàn bốc lên hơi nóng, tản ra nồng đậm thơm ngát làm ng