
hủng tồn tại. Huống chi, tu luyện giả đều là một thân ngạo khí cùng tự phụ, cái việc hạ thấp bản thân làm bảo tiêu này tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Huống chi Tiêu Lạc Hàn bên người lại không chỉ một người duy nhất.
Lý gia cũng là án binh bất động, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Việc thế này làm cô trong lòng không khỏi bất an, Thiên Lang Đảo nhất định phải đi, bản đồ này là của phụ thân cô ngày đó chỉ còn một hơi mới đưa cho cô, cũng chưa kịp nói ra di ngôn, chỉ biết rằng nơi đó có một bí mật nào đó, như thế, mình nhất định phải theo như phụ thân muốn nói cho chính mình, nhất định phải đến hòn đảo này.
Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu chông gai khúc chiết, cho dù phải lều mạng thì nàng cũng phải đi Thiên Lang Đảo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt cũng đã hai ngày qua đi, cái gì chuẩn bị tốt thì cũng đã chuẩn bị, chỉ đợi ngày mai xuất phát nữa thôi.
Ngay tại một ngày khẩn trương này, Y quán của Tiểu Hoa bỗng đón tiếp một vị khách nhân, người này cũng không phải ai khác, chính là Tống Uyển.
Bạch Tiểu Hoa hơi có chút kinh ngạc sau vẫn mỉm cười tiếp đãi nàng “Nguyên lai là Uyển muội muội tới đâu, như thế nào không nói cho ta biết sớm? ta cũng không kịp chuẩn bị a.”
Tống Uyển hận không thể xé toang nụ cười dối trá của cô, không kiên nhẫn nói “Thôi đi, ở đây cũng không có người khác, ngươi đừng đóng kịch nữa.”
Bạch Tiểu Hoa tươi cười không đổi, khách khí nói “Uyển muội muội nói đùa, ta chính là thật tâm thật ý hoan nghênh ngươi, ngươi nói như vậy thật là tổn thương lòng ta a.
Tống Uyển nghe nàng nói một tiếng muội muội, nói một tiếng tỷ tỷ, thiếu chút nữa là đã tức đến hộc máu, kìm nén thanh thanh cổ họng khóc chịu, bị tình địch của mình kêu một tiếng muội muội, đủ hiểu nàng muốn đánh người như thế nào rồi.
“Bạch Tiểu Hoa, đừng trách ta không nói ngươi, ngươi cùng ca ta việc gì xãy ra thì ta cũng chẳng muốn biết, các ngươi một chân cũng không nhét nổi vào đại gia tộc Tống gia đâu, chỉ bằng ngươi…” nhếch môi cười lạnh, trong ánh lóe lên tia sáng châm chọc “còn chưa đủ đẳng cấp.”
Bạch Tiểu Hoa thu lại tươi cười, sắc mặt âm lãnh, xoay người lưu lại cho nàng ta một bóng dáng, hướng đến mình ghế chủ dựa tới, lười biếng nói “đáng tiếc a đáng tiếc, liền ta cái này không đủ cấp bậc nữ nhân, lại có thể khiến ca ngươi mê đến thần hồn điên đảo, liền ngay cả người ngươi yêu Tiêu Lạc Hàn cũng đối ta nhớ mãi không quên, thân hãm trong đó.”
”Ngươi…” Tống Uyển bị lời nàng nói chọc đến chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Tiện nhân!”
Bạch Tiểu Hoa cũng không giận mà là từ trong tay áo lấy ra một cây trâm bạc, hưu một cái phóng tới tát lên môi nàng ta một cái, thành công để nàng ta ngậm mồm lại.
Môi Tống Uyển nhanh chóng trướng lên như cục lạp xưởng, ẩn ẩn tơ máu chảy ra. Tổng Uyển so với Bạch Tiểu Hoa càng là một người bình thường, luôn là một đại tiểu thư yểu điệu thì làm gì có thể chịu nỗi đại ngộ này, nước mắt dường như sắp chảy ra ngoài, hứa hẹn một cơn bão sắp nổ ra.
“Thứ kỹ nữ như ngươi dám làm thế với ta sao?”
Bạch Tiểu Hoa cười lạnh “Nếu ngươi còn tiếp tục dùng cái miệng nói ra những lời thô tục đó, có tin hay không lão nương sẽ làm phía dưới của ngươi cũng sưng lên?”
Tống Uyển trong lòng cả kinh, miệng lại trở nên đau lợi hại, xem ra muốn nói cũng không nói được. Nhớ năm đó, nữ nhân này một chút cũng không dám cãi lại, năm năm thời gian không chỉ đổi thay bên ngoài liền tính nết cũng chuyển biến sao?( Ari: Không lẽ để ngươi bắt nạt chị Hoa hoài sao, hừ >.<)
Dường như biết nàng ta đang suy nghĩ gì, Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói “Có phải vốn khi dễ ta thành quen hay không mà hiện tai có chút cảm thấy không quen ta phải không nha?”
Thấy nàng ta vẫn như cũ bộ dáng nhìn thấy quỷ, Bạch Tiểu Hoa tiếp tục nói “Ngươi tốt nhất mau chóng xóa đi hình ảnh ta trước kia, nếu còn tưởng rằng ta vẫn là tiểu hoa năm đó thì ngươi sẽ chết thật thàm đó. Đừng tưởng rằng ẩn tàng thế gia Tống gia thì có gì đặc biệt hơn người, ngươi bất quá chỉ là một cái con riêng mà thôi, ngươi cho rằng có thể so với ta thân phận cáo quý sao?”
Nữ nhân vô tri cũng không phải là không có hạnh phúc,
“Tuy không biết ngươi hôm nay đến tìm ta là vì việc gì nhưng ta hiện tại coi như không biết người đến, chúng ta cũng coi như là có tình bạn, ta sẽ tha cho ngươi, ngươi hãy giải quyết cho tốt, đừng đến tìm ta gây phiền toái nữa.” Nói xong nàng bóng dáng nhanh chóng lui tới trước mặt Tống Uyển.
Thấy nàng tới gần Tống Uyển bị dọa sợ theo bản năng lùi ra sau, môi đau đớn khiến nàng khó có thể nhẫn nại, không cần nghĩ cũng biết bộ dáng hiện tại cũng rất dọa người, nàng ta chỉ ông trời vạn lần đừng có ai tiến vào.
“Không muốn miệng của ngươi nữa hả? Tùy ngươi phía sau lui đi, ngươi liền có thể tự mình ly khai, nhưng sau này đợi mà nhìn môi mình thối rữa, nghĩ đến tiền của ngươi cũng không thiếu, trang điểm dung nhan gì đó cũng không thành vấn đề.”
Nghe xong lời nàng nói, Tống Uyển cảm thấy toàn thân không khỏi một trận run run, lo lắng sợ hãi cũng hội đâu biến mất, vội vươn tay ra hướng nàng cầu in “Vậy...vậy nhanh